102-NHIẾP TÂM VÀ NHIỆT TÂM
(19:04) Bây
giờ về cái phần mà con hỏi về Nhiếp Tâm, Thầy sẽ nói. Nhiếp tâm có nghĩa là làm
cho cái tâm mình nó dính vào cái hơi thở chứ nó không có rời ra. Nhiếp là làm
cho nó dính vào, mà muốn cho nó dính vào như vậy là mình nhắc nó từng cái hơi
thở:
“Hít, thở” thì mình thở. “Hít”,
hít vô; “Thở”, thở ra. Hít - thở đó là nhiệt tâm làm công việc
mà hít thở, hít thở gọi là nhiệt tâm. Mà khi mà cái tâm, với cái biết, với cái
hơi thở của mình nó không có một niệm nào mà xen vô được gọi là Nhiếp, con hiểu
không?
- Nhiệt tâm là cái cách thức mình
làm, mình tác ý, mình tập trung, mình cảm nhận được cái hơi thở ra vô, vận
dụng cái hơi thở ra vô theo cái lệnh của mình, cái việc làm đó gọi là cái
nhiệt tâm. Thầy phân biệt để cho biết cái nhiệt tâm.
- Khi mà cái tâm với cái hơi thở
nó không có một niệm nào mà xảy ra, phóng ra, khởi ra thì đó là con đã nhiếp
tâm, con hiểu không? Cho nên cái tâm của con, tức là sáu cái thức đó nó biết
ở trên cái hơi thở của con mà không biết một cái gì khác hơn hết, gọi là
nhiếp tâm. Có hiểu cái nghĩa nó như vậy chưa?
Còn cái mà
con làm, con nhắc tới nhắc lui, con dẫn nó như thế này, thế khác đó là Nhiệt
tâm. Chứ để nếu không mấy con không biết cái Nhiệt tâm là sao. “Trời nói Nhiệt
tâm, nghe cái danh từ tôi không biết, tôi cũng ngồi tui tu dữ tợn vậy mà tôi
không biết Nhiệt tâm làm sao?! Tôi ráng hết sức mà sao cũng còn vọng tưởng?” Mà
cái hành động làm, mà làm cho đúng cách như vậy gọi là Nhiệt tâm.
(20:47) Cũng
như bây giờ đó một cái người học trò nó hằng nó siêng năng nó học tập, nó đem
bài vở nó học, học bài này hết bài kia, cho nó thuộc bài thì thằng nhỏ này nó
nhiệt tâm học, mà người ta gọi nó ham học. Các con biết cái danh từ gọi là ham
học đó, tức là nó nhiệt tâm, nó đem hết sức nó học để cho nó thuộc, con hiểu
không?
Còn bây giờ
Thầy dạy mấy con cái phương pháp để dẫn tâm, để nhiếp tâm cho được mà mấy con
áp dụng vào mấy con siêng năng, đó là mấy con nhiệt tâm. Còn khi mà mấy con làm
được mà nó không có niệm gì hết thì đó là nhiếp tâm, con đã nhiếp tâm được. Còn
có niệm là nhiếp tâm chưa được, cụ thể rõ ràng mà, đâu có gì đâu!
Chứ nhiệt
tâm ở chỗ nào? Bây giờ mấy con thấy nhiệt tâm làm sao mấy con không biết? Mà
nhiếp tâm làm sao tui cũng không hiểu làm sao nhiếp?! Nhưng không ngờ…
Con, có gì?
(21:38) Tu
sĩ Nguyên Tánh: Mô Phật! Con bạch Thầy là chẳng hạn con nhiếp được mười hơi
thở rồi thì bây giờ con thời gian bao nhiêu thì con tiếp tục nâng lên để…?
Trưởng
lão: Thì con bắt
đầu con dẫn cho nó một cái tua cho nó rộng ra nữa thì nhắc nó lại. Thí dụ bây
giờ con thở mười hơi thở rồi, “Hít, thở, hít, thở” con dẫn nó
từng hơi thở rồi, thì bắt đầu con nhắc: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở
ra tôi biết tôi…” tức là con trở lại cái ban đầu để cho con làm lại một
cái đoạn mười hơi thở nữa, hiểu không? Rồi bắt đầu con trở lại ban đầu nữa để
cho nó tập trung nó gom lại kỹ lưỡng hơn, cách thức mà làm như vậy gọi là nhiệt
tâm tu tập. Còn con làm biếng: “Thôi, bây giờ cứ hít thở, hít thở.
Thôi, đừng có tác ý làm chi cho mệt quá vậy! Thôi cứ để hít thở, hít thở”.
Đó là con không nhiệt tâm.
(22:26) Tu
sĩ Nguyên Tánh: Kính bạch Thầy, chẳng hạn con nhiếp được mười hơi thở rồi
thì thời gian bao nhiêu con có thể nâng lên? Chẳng hạn mười lăm hay hai mươi
hơi, thì bao giờ nâng lên, để từ mười hơi đó thì nâng lên hay khi nào?
Trưởng
lão: Bởi vì cái
đồng hồ kia nó chưa báo hết giờ thì con cứ nâng hoài cho đến đúng ba mươi phút
con mới xả nghỉ. Con hiểu?
Bởi vì con
cho rằng mình tu ba mươi phút thì mình cứ tu làm sao mà ba mươi, cho nó đúng ba
mươi phút thôi, rồi mình mới nghỉ. Mà chưa có ba mươi phút thì cứ tăng hoài,
tăng hoài. Cứ mười hơi thở rồi thì đi một cái vòng tác ý trở lại, rồi dẫn nó,
nhiệt tâm cho nó đúng ba mươi phút kia kìa, đặng nhiếp tâm cho nó suốt ba mươi
phút, chứ không phải là tới mười phút này thôi nghỉ! Không phải.
Còn cái mà
con thiếu căn bản hoặc là con thiếu cái sự gì đó thì sau này Thầy kiểm tra lại
cái phương pháp mà dẫn tâm mà tu không đúng rồi, Thầy mới chuẩn bị cho con cách
thức phải tu tập như thế nào, thế nào? Khoảng thời gian cho con mười phút hay
năm phút là tại vì cái sức của con, cái năng lượng của con nó không có đủ sức
mà để kéo dài ba mươi phút. Thầy sẽ cho con tu mười phút hay năm phút thôi, con
hiểu không? Đặng con nghỉ để cho nó phục hồi trở lại rồi mới tu nữa. Còn bây giờ
con đủ sức cái cho ba mươi phút liền, cho nó nhanh chứ còn không khéo cho con
ngắn quá con ngồi chơi không là uổng! Hiểu không?
Tu sĩ
Nguyên Tánh: Dạ
vâng!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét