125- TÂM SẮC DỤC CẦN THẦY
HƯỚNG DẪN PHÁP RIÊNG
(30:02) Sư
Minh Phước: Dạ! Con kính thưa Thầy, con xin trình bày về sự tu tập của con,
là con thì nó bị tức ngực. Mà lúc trước, nó cũng cỡ một năm mấy nay rồi, rồi
trong khi là cơ thể con thì nó cũng nhiều cái chứng bệnh. Nó cũng về gai xương
sống này kia, thì hầu như là con bị nó tức ngực như vậy đó, thì lúc mà có thầy
Chân Thành ở đây thì con hầu như không có tu, tu chỉ một hơi thở thôi, mà con
thấy nó làm cũng không được nữa. Nhưng mà rồi sau đó con thấy nó không có đuổi
bệnh gì được hết!
Gần năm qua,
khi mà Thầy về đã chỉ về cái pháp Định Niệm Hơi Thở, rồi con cũng có làm mà ngồi
nó một cái nửa tiếng, nhưng mà nó khắc phục cái đau, thì cái tức ngực nó cũng
khó vô cùng. Trong khi khoảng mười phút đầu, thì bắt đầu nó mới vào, tự nó con
thấy hơi an an chút thì cái tức ngực đó nó lại mất.
Thì đã ba, bốn
ngày nay, thì hai ngày đầu, thì chắc nó có lẽ nó bị rối loạn cơ thể hay sao,
thì trong khi cái giấc ngủ nó rất là mê. Nó nhìn thấy những cái nữ sắc, không
biết nó nữ sắc nó thành ở đâu con cũng không biết nữa, thì nó lại bị xuất tinh
đi, hầu như là ba lần, bị ba lần liên tục, thì chỉ trong cái giấc ngủ thôi, nó
mê quá. (Ừ)
Cho đến cái
ngày hôm qua thì con cũng thấy cũng thôi, ý chí, cái quyết chí chuyến này thôi,
chết bỏ, chớ bây giờ, tại vì con thấy có Định Niệm Hơi Thở thì chỉ mới đuổi được
cái bệnh mình. Thì ngày hôm qua thì con cũng có vô khắc phục, thì thấy nó cũng
hơi tốt, được an nhiều hơn. Mà cái cơ thể hầu như cái gai xương sống đụng nó
hơi bớt đi, nó nhẹ nhàng cơ thể con.
Nhưng mà con
thấy là về cái tức ngực, thì nó cũng hơi bớt thôi, chớ chưa có phù hợp. Nhưng
mà con thấy cái tâm thì con thấy nó cũng thích hơi thở. Nhưng mà hôm nay Thầy
đã nói như vậy, thì con trình bày về cách thức của con như vậy, thì có nên tiếp
tục là dùng Định Niệm Hơi Thở để phá, dùng hai cách thức để đuổi bệnh hay
không? Hay là phải lui về cái Thân Hành Niệm đưa cánh tay ra vô, con xin Thầy
chỉ dạy.
(32:26) Trưởng
lão: Theo Thầy thấy con bị tức ngực như vậy đó, con trở về với cánh tay đưa
ra đưa vô thì cái tức ngực con sẽ hết, ráng nhiếp tâm ở trong cái cánh tay đưa
ra đưa vô. Còn về cái phần mà cái tâm của con về cái phần mà tuổi thanh niên,
thì coi như là tuổi trẻ của con. Thì hầu hết là Thầy sẽ dạy mà riêng cho mấy
con cái pháp, để mấy con phá vỡ cái tâm sắc dục của mình, để cho nó không có xuất
tinh.
Chớ không
khéo mấy con, cái cơ thể của mình nó rất tự nhiên lắm. Nhưng mà điều kiện là phải
tập luyện để như thế nào để nó giữ được cái tinh của mình, nó không được xuất.
Do đó bởi vì cái tâm của mình, nó còn cái tâm ái dục. Cho nên vì vậy mà cái phần
này để Thầy sẽ thân cận, gần gũi mấy con để mà hướng dẫn riêng cho mấy con để
mà tập luyện.
Cái người
nào mà bị bệnh về cái vấn đề đó đều phải được gần bên Thầy để mà Thầy hướng dẫn
cho mấy con, để nhất định là làm chủ cái thân của mình, hoàn toàn làm chủ không
có được xuất tinh. Bởi vì mình tu mà nó như vậy là cái thân mình bất tịnh, nó
không còn thanh tịnh. Cho nên vì vậy đó, phải tu tập như thế nào để hàng phục
được cái vấn đề. Mặc dù đó là mộng tinh, nhưng mà vẫn là không chấp nhận.
Người ta có
nhiều cái trường hợp mà cái người Thầy phải hướng dẫn cho cái, nhất là những
cái thanh niên, những tuổi trẻ của mấy con. Phải thân cận, gần gũi mấy con để
giúp đỡ cho mấy con phải vượt qua những cái khó khăn, để làm cho cái thân con
thanh tịnh. Mà thân thanh tịnh thì lúc bấy giờ cái tâm của mấy con mới được tốt.
Đó Thầy sẽ giúp đỡ. Mấy con nhớ về tập cái cánh tay của con, chớ đừng tập hơi
thở.
Bởi vì tức
ngực là nó chứng tỏ là về cái phần thân hành nội. Cho nên vì vậy mà mặc dù là
nó có, con thích hơi thở, nhưng mà điều kiện tốt hơn hết là phải siêng năng
trên cánh tay để thân hành ngoại mà nhiếp tâm và an trú. Khi an trú được rồi
thì mấy con trở về cái hơi thở nó không có khó. Bởi vì mình an trú được thì nó
sẽ trên hơi thở nó sẽ tự động nó sẽ rất là bình thường, rất là tốt.
Sư Minh
Phước: Con xin kính
hỏi Thầy thêm là khi con dùng cánh tay như vậy thì con tu khoảng bao nhiêu
phút?
Trưởng
lão: Con chỉ tu mười
phút là cao, chớ không được tu nhiều hơn cái thời gian đó. Mà nếu mà con nhiếp
tâm trong mười phút mà thấy nó có niệm thì con lui trở lại năm phút, đạt được
chưa? Cái sức của con có thể nhiếp ở trong mười phút, năm phút được không?
Sư Minh
Phước: Con thấy nó
cũng còn vọng niệm…
Trưởng
lão: Còn vọng niệm
thì lui lại nữa. Cứ lui lại đến cái mức độ mà con thấy không vọng niệm, cho đến
khi mà Thầy đã nói. Cho đến khi con đưa tay ra và đưa tay vô thôi, rồi nghỉ. Rồi
lát nữa đưa tay ra đưa tay vô thôi. Tập cho Thầy một tuần lễ, sau đó thì Thầy sẽ
dạy cho con hai lần. Rồi từ hai lần rồi sẽ đưa ba lần, ba lần cho đến một phút.
Từ một phút sẽ tăng dần lên thì con sẽ đạt được chất lượng.
(35:13) Cứ
theo lời Thầy dạy, bây giờ căn bản của con. Bây giờ nó nếu mà trong một phút mà
vẫn còn niệm, có niệm thì bắt đầu đưa cánh tay ra, cánh tay vô là thôi nghỉ
không có làm, không tu nữa. Và một lúc nữa tập nữa, đưa cánh tay ra đưa cánh
tay vô rồi nghỉ. Cứ như vậy trong, bởi vì cái sự mà nhiếp tâm mình dở, tức là nó
bị vọng tưởng nhiều. Thì lúc bấy giờ đó, thì mình phải cần phải tập rất kỹ lưỡng
ở trên cánh tay của mình, nhiệt tâm tác ý mà chỉ một lần thôi. Và như vậy mình
tập cho nó trong vòng một tuần lễ thì Thầy sẽ kiểm tra lại, trong một tuần lễ
nó trong khi đưa tay ra vô vậy nó có niệm hay không?
Như hồi nãy
Thầy nói nếu mà còn niệm nữa thì Thầy sẽ chặt một cái roi mây trị nó, cái bệnh
tật mà vọng tưởng nhiều như vậy, là hỏi vậy chớ: “Bỏ vô đây tu còn
cái gì nữa mà ham mà khởi niệm dữ vậy?”, thì đánh nó một roi, phải
không? Đánh cho nó một roi rồi, mới hỏi nữa: “Vậy bây giờ mày còn
cái gì mà mày ham nữa mà mày khởi niệm đây?”, rồi đánh cho nó một roi nữa.
Mà cứ như vậy
hỏi nó hoài như vậy, chừng nào nó trả lời được thì thôi, mà không trả lời không
được thì đánh hoài. Thì như vậy là trị cái bệnh của con vậy nó mới hết, chớ
không khéo. Thì cứ vậy, thì khi mà đưa tay ra vô mà còn niệm, thì nhớ cái roi
mây đó mà nó sợ nó hết niệm, con hiểu chưa?
Ở đây, Thầy
nói Thầy có đủ cách thức mà để đối trị cái tâm mà nhiều niệm. Nghĩa là ở đây Thầy
có đủ cách thức để mà trị, để cuối cùng mấy con phải nhiếp tâm được. Không có
thể nào mà Thầy nói, Thầy dạy mà cái người nào mà cứng đầu Thầy đập chết luôn,
để sau đó có cái thân khác còn sướng hơn cái thân này, “Cái thân này
mày dở, mà vọng tưởng nhiều là tao đập chết bỏ luôn, để mà tao có thân khác”.
Bởi vì đâu có gì đâu, thì đập chết đi cái bắt đầu ít bữa con tái sanh làm đứa
trẻ kia, mai mốt nó có cái duyên tu, nó cũng vô đây tu, chớ không chạy đâu khỏi.
Cha mẹ nó cõng tới đây cho tu, chớ không có gì đâu mà lo, có phải không?
Con đừng có
lo đi, Thầy mà nếu mà Thầy trị không được là Thầy đập chết bỏ! Không có lo gì hết!
Trước khi đập chết bỏ là làm giấy tờ đàng hoàng, cam đoan mà. “Cái thân này tu
không được thì bỏ cái thân này, tôi lấy thân khác mà”, thì ai nói Thầy. Tại vì
tôi muốn tu mà, phải không mấy con? Như vậy đừng có lo! Còn những vấn đề đó thì
Thầy sẽ dạy vấn đề mà để hàng phục được cái thân của mình nó không bị mộng
tinh. (Dạ) Để Thầy giúp mấy con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét