127- ĐƯƠNG ĐẦU CẢM THỌ, NHẮC
TÂM LÀM BÀI
(43:52) Phật
tử Gia Lộc: Kính bạch
Thầy! Năm ngoái con có hay đi kinh hành, Định Niệm Hơi Thở là không biết con tu
tập con bị cái gì mà bây giờ cứ nhức đầu. Con có tập chừng một năm gần đây, con
tập con thấy là nó không còn cái nhức đầu nó kéo hơn nữa, tại vọng niệm nó kéo
nhiều lần. (Ừ) bị khác chút nữa là con thấy nó tập nếu mà làm như, không biết cứ
cái người kéo dài để hết cái lát nó cứ ra lung tung, nó cứ, trước và sau.
Khoảng ba bốn
ngày nay con thấy nó cái tập luyện không có bị nặng, không có bị căng da đầu (Ừ).
Trong phòng mới đi một lần nữa nhưng mà con thấy tình trạng được sau mấy lần tập
luyện con thấy là cơ thể nó khỏe ra. Mà cái buổi tối, cái buổi khuya, con có
tác ý liền: “Ngồi đây nó đau chân một là chết, hai là …”.
Lúc mà, lúc
đầu khi mà chưa đi pháp Thân Hành Niệm thì ngồi đưa ra, ngồi vẻn vẹn trong
vòng, là sau rồi Phước Tồn nói để cho vậy chớ có cái thân, chắc coi tướng mình
ngồi có cái ngồi con chắc chưa được. Rồi từ đó đến nay, từ bữa đến nay cái đầu
nó không còn căng như trước kia nữa, cái tim không còn nhói nữa. Thì con hỏi
cái vấn đề thứ nhất là phải tu cách, phải duy trì nó không có bị đau cái đầu, với
cái nhói thêm bước nữa.
Còn cái hai
là cái bài làm thì lúc trước là khi cái tâm khác thì bữa sau là bị, cái bài …
(không nghe rõ) hiện giờ con làm chưa xong, mới đến cái câu thứ mười bảy thì thấy
nó không có muốn làm nữa. Lúc trước, lúc khác thì hôm nay, rồi ngày mai con lên
nộp rồi. Cho nên thấy nếu mà làm tới câu mười bảy nó dừng ở đó, tới một hồi
nghe tăng nói, rồi nghe Thầy nói, tại không muốn làm nữa, muốn không biết lý do
sao nữa?
(46:15) Trưởng
lão: Không biết lý do làm sao? Thì con phải nói, con phải tác ý nó: “Phải
làm cho hết bài vở. Ở đây vừa học vừa tu, chớ không phải bây giờ tới tu rồi mày
bỏ học hả?” Cho nó một roi cho nó ớn, “Học thì phải học, tu
thì phải tu, chớ còn không có được như vậy! Bây giờ nghe nói tới tu rồi, bây giờ
ham tu mà lại không lo ham học thì không được. Vừa học vừa tu, cái tu này để bổ
túc cho cái học, chớ không phải là cái học này bổ túc cho cái tu đâu.”
Cho nên vì vậy
đó, bắt buộc nó phải học, phải làm. Cho nên bài vở nào con cứ làm. Nó không chịu
làm thì bắt buộc nó suy nghĩ làm. Nghĩa là mình phải tập làm chủ, để không nó
làm chủ nó sai con. Bây giờ nó không muốn học nữa, nó thấy bây giờ nó đưa cái
câu này ra, cái bắt đầu nó: “Thôi, tao không muốn làm nữa”, cái bắt đầu con
không làm gì nữa, không suy nghĩ gì nữa. Bắt buộc nó phải làm con, bắt buộc nó
phải làm, phải không?
Đó! Còn về
cái phần về mà con hỏi về tu tập hơi thở đó, mà con tác ý: “Cho mày chết,
tao không có sợ mà tức ngực, tao không có sợ nặng đầu gì nữa hết. Cho mày chết,
tao nhất định tao ôm hơi thở tu tập”. Mà nghe nó êm re đó, nó sợ con rồi,
thì con cứ tu hơi thở có gì đâu, nó đã sợ.
Chừng nào mà
nó trở lại, nó đau nhức con hoặc này kia thì con nói: “À! Con đã dùng hết
cách, con tác ý hết cách mà nó cứ nó đánh con hoài, con không có làm sao thắng
nó được?” Thôi được rồi, thì Thầy sẽ dạy con trở về cánh tay. Còn bây
giờ, nó đang đầu hàng con, nó chạy rồi. Cho nên bây giờ con ôm hơi thở là nó hoảng
rồi.
Cho nên cứ
tiếp tục ôm hơi thở mà tu tập, cho nó chạy luôn. Bắt đầu mà nếu mà nó trở lại,
nó củng cố cái quân lực, nó trở lại nó đánh con nữa đó. Thì con biết rằng nếu
mà con an trú được trong hơi thở rồi, thì “Tao cho mày đánh, tao cho mày tơi tả
mày chớ đừng có chuyện. Tao an trú chưa được thì tao còn đầu hàng, chớ mà tao
an trú được rồi thì khỏi nói đi.” Con nhớ là khi mà nhiếp tâm và an trú được rồi,
thì không có một cái bệnh nào ở trong thân của chúng ta mà nó tác động được
chúng ta nữa hết.
Cái trận giặc
mà sanh tử luân hồi là cái cảm thọ, là cái vũ lực rất mạnh của nhân quả đó. Cái
đau đớn ở trong thân của chúng ta, nhức nhối trong thân chúng ta, thì đó là cái
chiến thuật cuối cùng của giặc sanh tử. Nó đánh chúng ta chết cũng do cái cảm
thọ, nó đánh cái cảm thọ.
(48:26) Cho
nên cái mặt trận sanh tử luân hồi là chúng ta đương đầu với nó, là đương đầu với
cái cảm thọ, chớ không có gì hết. Mà chúng ta an trú và nhiếp tâm được trong
thân hành rồi, thì cảm thọ không làm sao mà chạm đến chúng ta được. Coi như cái
vũ lực cuối cùng của nó bắn chúng ta, không làm sao mà bắn chúng ta được hết.
Coi như chúng ta không bị tác động.
Đó thì, còn
bây giờ chúng ta chưa được nhiếp tâm an trú, cho nên nó hơi hơi một cái là
chúng ta thấy cũng rối loạn, muốn chạy hết, muốn xách súng mà chạy. Thấy cái vũ
lực của nó mà cái kiểu mà nó, cảm thọ nó đến coi như là mấy con xách súng mà chạy
hết, chớ hết dám muốn đánh. Trời đất ơi! Nó làm cái gì mà xe tăng thiết giáp nó
gì mà nó ở xa, mà pháo ở đây nó nổ quá trời như thế này, kiểu này chịu không nổi.
Đó là cái vũ lực của nó mấy con.
Cho nên mình
biết giặc sanh tử nó đánh mình cái mặt nào. Cho nên mấy con mới rớ rớ vô cái
hơi thở là bắt đầu nó ló cái mặt nó ra, nó cản đường mấy con. Tức ngực nè, nặng
đầu nè, thì đó là nó đã ra, nó đánh mấy con rồi. Nó sợ lắm, nó sợ mình thắng
nó. Cho nên ở đây khi mà nó ló đầu ra thì mình biết rằng lúc này vũ khí mình nó
còn yếu, mình chưa có Liên Xô, chưa có viện trợ đầy đủ. Cho nên vì vậy đánh du
kích thôi. Cho nên mình xách mình chạy đi, đừng có hiện đại với nó thì không có
được, con hiểu không?
Còn bây giờ
con hù nó một cái, nghe coi bộ nó sợ rồi, thì mình cứ ôm pháp mình tu, có gì
đâu mình phải chạy? Còn khi mà mình chưa có an trú, mình chưa nhiếp tâm được,
an trú được thì coi như là thấy nó đánh mình cái cảm thọ như vậy, thì thôi mình
rút mình chạy đi. Mình dùng cánh tay, hơi thở mình tập luyện. Mình giữ quân
mình đừng có hao tổn, con hiểu không? Để cho cái năng lực của mình càng ngày
càng tăng tiến lên đầy đủ rồi, thì đương đầu với cảm thọ đánh liền.
Cho nên các
con thấy một người mà tu chứng đạo, là người ta đánh với cảm thọ một cách ghê gớm.
Có bao giờ mà người ta đầu hàng, mà khi nó đánh người ta mà người ta nằm xuống
đâu? Người ta dựng thân người ta ngồi lên, rồi người ta an trú người ta nhiếp
vô, thì bao giờ cảm thọ đánh vô là bao giờ cũng tan ra hết. Đó là cách thức người
ta chiến đấu, cuối cùng để người ta chứng đạo.
(50:34) Cho
nên vì vậy đó mấy con thấy không? Khi mà người ta muốn chứng đạo, người ta luyện
cái nội lực người ta. Mà khi mà luyện nội lực như vậy, thì trên cái phần mà luyện
nội lực để có Tứ Thần Túc, thì mấy con sẽ bị cảm thọ nó đến nó đánh mấy con tan
nát hết. Đó, chớ nó không có thường đâu! Coi vậy, mình đã luyện có an trú rồi,
tới chừng mà nó đánh mấy con đó, cái an trú của mình nó tan nát, nó nát hết.
Bây giờ mấy
con nhiếp tâm nè, an trú trong hơi thở hay hoặc trong thân hành mấy con. Chớ
khi mà luyện thần lực rồi, động tới cái làm chủ được cái nhân quả của nó rồi,
nó biết rằng mình sẽ tu tập cái pháp này, là nó có đủ Tứ Thần Túc rồi, nó sẽ
đưa toàn bộ nó ra, nó đánh cảm thọ mấy con. Thì lúc bấy giờ mấy con phải ngồi sừng
sững mà để luyện thần lực. Thì đủ thần lực thì mới thắng nó, mà thiếu thần lực
là kể như là xách gói chạy, đầu hàng luôn, “Kì này thôi tao về, chớ tao hết tu
nổi”. Nó sợ lắm! Cho nên mấy con thấy, lơ mơ là mấy con thấy cái mặt của nó ló
ra.
Hễ tu mà lơ
mơ, mà mấy con tập mà sai một chút không căn bản, là mấy con nhiếp tâm không được
thì an trú không bao giờ có được. Mà nó khôn lắm, nó dụ dỗ mấy con. Tu tập hơi
hơi được cái nó cho an lạc. “Trời ơi! Bữa nay thích thiệt, sướng thiệt,
hoàn toàn là không niệm khởi, ngon lành thật!” Nhưng mà coi chừng, nó
sẽ tới một cái đợt nữa là mấy con sẽ biết. Nó vừa đánh chính trị mà nó vừa đánh
vũ lực của nó. Cho nên giặc sinh tử không phải thường, mà nếu mà không có
phương pháp của Phật thì chắc chắn không có người nào mà làm chủ sinh tử được,
nói như vậy.
Mà phương
pháp của Phật các con biết, phải tập căn bản từ cái này đến cái khác. Nó có cơ bản
lắm, chớ không phải là tu chung chung đâu, không phải tu trong lời nói được
đâu! Tu tập phải thật sự đó. Mà tu tập thật sự là phải bỏ hết chuyện đời, bỏ hết.
Gác lại danh với lợi ở đời, bỏ hết không còn ham thích nữa, chỉ còn nhắm con đường
làm chủ sự sống chết của chúng ta.
Chừng nào có
đủ đạo lực, làm chủ được sự sống chết, muốn chết hồi nào thì chết, muốn sống hồi
nào sống, thì lúc bấy giờ thì chúng ta mới thấy an. Chớ chưa thì coi chừng nó dụ
dỗ mình, cái danh lợi nó dụ dỗ mình dữ lắm, nó lôi mình đi tứ tung hết, cuối
cùng mình chẳng có gì hết.
Mình nói ra,
đó bây giờ mấy con viết ở trong sách, Thầy nói: “Chà đạo đức ông này nói hay
thiệt, mấy con nói hay lắm đó!” Nhưng mà rớ tới cái mặt nó đỏ cực, bừng lên liền
tức khắc đó. Nói hay, chớ sự thật ra không hay chút nào hết! Thiếu điều nó muốn,
nó muốn ăn tươi nuốt sống người ta liền tức khắc. Đó là dở lắm đó mấy con, nói
được chớ chưa thực hành được.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét