137- PHẢI NỖ LỰC ĐỂ TỐT NGHIỆP ĐI RA LÀM
VIỆC
(44:34) Ở
đây Thầy nói thật sự ra, cái người nào tu tới đâu Thầy biết hết. Biết, Thầy đã
kiểm tra mấy con mà không biết cái lớp của mấy con thì làm sao mà sắp lớp cho
mấy con được? Nhưng mà Thầy sắp lớp cho mấy con, bây giờ Thầy nói mấy con mới
mường tượng được cái chỗ Thầy sắp lớp.
Chứ không ngờ là Thầy có cho mấy
con “Ờ bây giờ xuống lớp một, ba người này xuống cái lớp kia, ba người, bốn
người này lên lớp” không? Không. Ở đây cái tu của mấy con là đã có lớp của mấy
con rồi đó. Đó, mấy con thấy không? Cái lớp của mấy con rồi, cái lớp Nhiếp Tâm
An Trú và cái lớp Tứ Chánh Cần và cái lớp Tứ Niệm Xứ, ở đây chưa có cái lớp Tứ
Niệm Xứ.
Rồi lần lượt mấy con tập mà Thầy
thấy cái thời gian mấy con kéo dài được, thì từ cái chỗ nhiếp tâm và an trú này
được mà kéo dài được khoảng ba mươi phút, một giờ được rồi, thì Thầy thấy cái
người này khỏi cần qua Tứ Chánh Cần thì đưa lên. Bởi vì cái tâm họ mới bất động
được, đưa qua Tứ Niệm Xứ.
Còn nếu mà hoàn toàn nó cứ lên
nữa, sao nó cứ dậm hoài vậy, kiểu này thôi đi về Tứ Chánh Cần đi để mà ngăn ác,
diệt ác. Cho nên cũng trở về với tâm thanh thản, bất động. Thì do cái sự nhiếp
tâm an trú nó có cái sự an trú rồi, nó ngồi nó bất động nhưng mà nó phải có
niệm, nó có niệm do đó mình dùng cái tri kiến xả tất cả những cái thô này hết.
Từ xả hết cái thô này nó mới trở về sự bất động hoàn toàn của nó mới vô Tứ Niệm
Xứ, phải không?
Con thấy Thầy dạy có lớp lang
không? Có lớp chứ đâu mấy con, muốn vô là vô được đâu. Học chưa đòi lớp này,
chưa tốt nghiệp được lớp này mà lên lớp khác học, ai cho. Không có ông thầy nào
mà cho học cái kiểu như thế. Học trò làm toán cộng, trừ, nhân, chia chưa được,
cửu chương chưa thuộc mà muốn lên cái lớp trên học, ai cho học được. Con hiểu
chưa? Đó, trắc nghiệm rồi mới thấy được cái trình độ tu tập của mấy con ở cái
mức độ nào, mấy con biết rất rõ mà, Thầy biết trình độ mấy con, mấy con cũng tự
biết cái trình độ của mấy con. Mấy con ở chỗ nào, tu cái phương pháp nào, nó cụ
thể lắm mấy con. Rồi đây rồi mấy con tập trong vòng một tuần lễ, một tháng thì
mấy con sẽ được lên lớp.
Bây giờ con ở đó, con xả riết
được rồi, Thầy cho lên lớp Tứ Niệm Xứ, có gì đâu! Bây giờ hết niệm rồi, tôi lên
Tứ Niệm Xứ chứ Thầy cho tôi ngồi đây hoài đâu được, có phải đúng không? Mấy con
thấy chưa? Nỗ lực tu đi rồi mấy con sẽ lên Tứ Niệm Xứ, rồi mấy con mới lên Tứ
Thần Túc luyện thần lực, để nhập các định. Mà nhập các định xong rồi, thì mấy
con sẽ thực hiện Tam Minh thì coi như là mấy con xong rồi.
Bây giờ tốt nghiệp đi ra, đi làm
việc chứ ở đây! Đi ra ngoài Nghệ An hoặc đi ra ngoài Ninh Bình, ở ngoài đó đi
dạy ngoài đó chứ ngồi đây hoài sao được. Thầy đâu có cho mấy con ngồi đây tu nữa
đâu, không cho ngồi cái chuyện đó. Học rồi, tu rồi, bây giờ tốt nghiệp rồi thì
đi ra ngoài kia mà hướng dẫn người ta, mọi người người ta đang mong chờ.
(47:17) Cô
Út mai mốt cất cái trường học ở ngoài ruộng kia kìa. Xong rồi thì coi như mấy
con tu rồi đi ra ngoài đó, dạy ngoài đó. Bà con ở xóm này, cả cái xã Gia Lộc
này nó tập trung vô đó học, mấy con dạy đạo đức giùm Thầy, coi vậy được không!
Đó, điều kiện mấy con tu rồi, chứ không phải là tu rồi: “Thôi tôi tu rồi, tôi
chết đi cho rồi, chứ để đi dạy cực quá!”, thì không được, cái điều này không
được. Đó, mấy con thấy không? Thầy già rồi mà Thầy còn dạy mấy con, cực như vậy
thì ít ra mấy con phải chịu khó chứ!
Nhưng mà Thầy nói là khi mà Thầy
đến đây mà Thầy phân lớp là bắt đầu mấy con biết cái chỗ mấy con tu rồi, thì
mấy con phải năng nổ, phải siêng năng, phải nhiệt tâm tu tập, không có phí cái
thời gian của mình nữa thì cái sự tiến bộ của mấy con nó rất rõ rệt, mau chóng.
Nó đi tới cái chỗ mà từ cái kết quả này nó sẽ đi đến kết quả khác, từ cái lớp
này các con sẽ lên cái lớp khác chứ không phải còn ở mãi một chỗ, cho nên các
con đừng có phí cái thời gian.
Thầy nói hôm nay mà Thầy về đây
mà Thầy kiểm điểm như thế này, phân lớp cho mấy con biết cái pháp tu của mấy
con ở chỗ nào. Tại sao người này tu ba mươi phút, người kia tu năm phút, người
nọ tu một phút, người nọ chỉ tu đưa ra đưa vô một cánh tay? Người này lại phải
tu giữ tâm bất động thanh thản, an lạc, vô sự, mà người kia lại phải ở trên Tứ
Chánh Cần? Thì các con thấy rõ ràng nó nhiều lớp chứ đâu phải một lớp.
Mà trong có một số người như thế
này mà cứ người một lớp, một lớp chắc là Thầy mệt chết Thầy! Cứ gì cứ mỗi người
dạy một lớp, người dạy một lớp, thôi chắc chết Thầy rồi! Coi như mấy con thấy,
nãy giờ lẽ ra nếu một lớp học, chỉ chung nhau một cái bài pháp thì Thầy nói vài
ba tiếng, bây giờ Thầy ra ngoài kia Thầy nghỉ rồi phải không? Nhưng mà nhìn
thấy cái lớp này mà có hỏi Thầy như vậy là rõ ràng là quá nhiều. Cho nên ngồi
đây mà nói chưa hết! Cái lớp này xong rồi tới lớp khác, lớp khác xong rồi tới lớp
khác, mà lớp không có nhiều, có một người. Trời đất ơi! Một lớp học chỉ có một
người, dở vô cùng!
Chứ phải dồn lại lớp được bốn
chục người thì cũng đỡ Thầy! Mình dạy một lần mà bốn chục người nghe, có phải
đúng không, mấy con thấy không? Dạy một lần mà có được có một người học trò
nghe, có phải không, mấy con thấy không? Thì bây giờ mấy con mà học cái lớp
thấp, mà nghe cái lớp cao thì mấy con đâu có dám lên lớp tu được! Mấy con lo tu
của mấy con thì như vậy là có nghe chơi chứ có làm gì được! Các con nhớ chưa?
Tu sinh Kim Quang: Con
cám ơn Thầy!
Trưởng lão: Ráng
tu nhớ không! Bây giờ còn mấy con, còn sót buổi chiều Thầy đến, Thầy kiểm tra
tiếp những người nào mà chưa xong, buổi chiều phải không? Còn hai giờ Thầy đến.
Thầy đâu có bỏ được. Bây giờ mấy con, chưa dạy, mấy con còn cái lớp của mấy con
nữa chưa xong. Thì do đó mấy con mà đã được chỉ định cho pháp nào tu rồi thì về
tu. Còn buổi chiều những người nào mà còn hỏi Thầy thì đến đây gặp Thầy hai
giờ, được không? Bây giờ Thầy mắc bận công việc rồi. Rồi Thầy sẽ dẫn dắt mấy
con tới nơi tới chốn, ráng cố gắng!
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét