216- NHIẾP TÂM KHÔNG HỢP THÌ TU TỨ CHÁNH
CẦN
(05:46) Trưởng Lão: Bây giờ tới
phiên Gia Khánh con, có Gia Khánh đây không con? Gia Khánh có không? (Con đây)
Con lên trên này con. Về cái phần mà nhiếp tâm ở trong cái hơi thở thì con bị
nặng ngực, phải không? Nó tức, nặng ngực thì thật sự ra thì con nên tu pháp Tứ
Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác, xả tâm triển khai cái tri kiến của mình. Nhiếp tâm
và an trú nó không có hợp với con. Cho nên bây giờ nhiếp tâm trong hơi thở mà
nó bị tức ngực như vậy thì rất khó.
Mà con chỉ nên tập đi kinh hành
thôi! Đi kinh hành mà nó còn thấy tức ngực, cho nên vì vậy mà con chỉ tu xả tâm
mà thôi. Tức là con chỉ nhắc tâm tác ý: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”,
rồi con ngồi chờ cho đến khi con ngồi tỉnh, con ngồi con quan sát cái tâm của
con coi có khởi niệm hay không? Chứ không phải là con ngồi con quan sát cái
thân của con như Tứ Niệm Xứ đâu. Mà con ngồi đây con vắng lặng, con coi cái tâm
con nó khởi cái niệm gì? Mà con cứ ngồi con nhìn nó thôi, rồi nó khởi cái niệm
thì con dùng cái tri kiến con quán pháp xả.
Chứ con không tập trung trong hơi
thở, con không tập trung ở trong bước đi gì hết. Nhưng buồn ngủ thì con bước
dậy con đi kinh hành cho nó động thân. Đi tới đi lui cho nó đừng buồn ngủ, để
cho nó hết giờ mới đi ngủ, phải không? Để phá cái hôn trầm, thuỳ miên của con
thì phải đi thôi, nhưng mà con phải đi để mà tập trung từng cái bước đi. Bởi vì
con tập trung từng cái bước đi kinh hành của con suốt ba mươi phút thì con thấy
nặng ngực này, tức ngực này. Mà tất cả những cái đó nó đều nó làm cho con rất
là khó, còn bình thường thì con không tu thì nó đâu có tức ngực con đâu. Bình
thường con không tu có tức ngực không?
Tu sinh Gia Khánh: Dạ, có
ít.
Trưởng lão: Ít.
Mình tu như vậy là nó tức ngực tức là nó do ảnh hưởng của sự tu. Do đó vì vậy
con không nên tu trên cái pháp này, mà tu Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác; sanh
thiện, tăng trưởng thiện, phải không? Con nhớ cái điều đó, cái pháp con tu.
Tu sinh Gia Khánh: Dạ, con
ngồi?
Trưởng lão: Con
ngồi.
Tu sinh Gia Khánh: Thế mỗi
lần con ngồi yên tĩnh thì có một cái cục trì kéo cái ngực con phải khòm xuống.
(07:57) Trưởng Lão: Như vậy
không được! Con không có, con ngồi ở trên ghế. Đừng có ngồi ở trên. Ngồi dựa
lưng, đừng có ngồi mà xếp bằng, đừng có ngồi bán già hay kiết già. Con ngồi nó
hay thụng lắm thì nó sẽ quen, nó xấu lắm, đừng ngồi nữa. Sau này chừng nào khi
mà nhiếp tâm và mình xả được hết các ác pháp rồi đó, thì chừng đó sẽ ngồi lại,
đừng có lo tập ngồi bây giờ. Bởi vì nó có cái tật rồi, nó ngồi như vậy thì nó
nặng nề, nó thụng xuống thì như vậy là không được, Thầy không cho ngồi.
Đó, thì cho nên vì vậy mà chỉ xả
tâm thôi, rồi học hành về giới luật đức hạnh. Thì dùng cái tri kiến hiểu biết
về giới luật đức hạnh đó mà xả tâm, nhất là cái Đức Hiếu Sinh. Lúc nào con cũng
phải lấy cái Đức Hiếu Sinh mà làm đầu, thấy mọi pháp xảy ra cho con, xung quanh
con đều là nhân quả, có bao nhiêu đó thôi! Tức là con tu cái pháp Tứ Chánh Cần-
ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện, con nhớ chưa? Có gì thì báo
cáo liền, tức ngực hay hoặc cái gì, hay hoặc là có những cái bệnh gì thì đều
báo cáo cho Thầy biết. Thầy sẽ dạy cách thức để mà xả cái bệnh đó, đuổi cái
bệnh đó đi, có vậy thôi.
Còn bây giờ do mình tu tập sanh
ra bệnh, thì tức là mình không tu tập cái pháp đó nữa, thì nó không sao, con hiểu
không? Bây giờ chỉ có cần xả những cái tâm niệm của mình nó ở trong cái ác pháp
mà thôi. Đó, thì con tu Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng
thiện để tránh được sự nhiếp tâm. Vì cái duyên của con không có nhiếp tâm được
mà mới xảy ra những cái trường hợp này. Cho nên chúng ta đi qua một cái lộ
trình khác. Cái lộ trình khác tức là cái lộ trình ngăn ác, diệt ác; sanh thiện,
tăng trưởng thiện.
(09:30) Đó,
chúng ta cũng có cái đường đi, chứ không phải là không có. Cái người nào mà
nhiếp tâm được thì chúng ta sẽ đi qua cái ngả nhiếp tâm. Còn cái người nào
nhiếp tâm không được thì chúng ta đi qua ngả Tứ Chánh Cần- ngăn ác, diệt ác,
rất nhẹ nhàng đâu có gì đâu khó khăn. Người nào mà nói tôi tu Tứ Chánh Cần mà
tôi bị thế này thế khác thì cái người đó nói sai không đúng, nhớ chưa? Chỉ có
nhiếp tâm, an trú tâm thì chúng ta dùng cái sức tập trung của chúng ta thì nó
mới căng đầu, nó mới nhức đầu. Hoặc là nó nương vào hơi thở nó mới tức ngực, nó
mới làm chúng ta mệt nhọc, nó làm chúng ta khó chịu.
Đó là những cái phương pháp nhiếp
tâm. Còn khi mà chúng ta không có sử dụng những cái phương pháp nhiếp tâm và an
trú, thì chúng ta sử dụng Tứ Chánh Cần, thì ngồi chơi để mà xả tâm của mình
thôi. Thì mới đầu, thì nó mờ mịt, cái vọng tưởng nó hiện ra, thì nó lôi mình
một đoạn, thì mình cũng thấy biết rồi. Còn lần lượt cái sự tu tập của mình,
mình nhắc: “Tâm bất
động, thanh thản” tức là mình nhắc nó tỉnh thức chứ gì? Do
đó lần lượt mình xả dần dần nó quen đi rồi, cái sức tỉnh thức nó lần lượt nó
cao lên, thì mình cứ mình lo mình xả.
Hễ mình xả được bao nhiêu thì cái
sức tỉnh thức của mình nó sẽ tăng lên bấy nhiêu. Tăng lên bấy nhiêu thì cái
niệm nó vừa khởi ra thì mình nhận ra liền, nhận ra liền thì mổ xẻ cái niệm đó
ra. Thì coi như là toàn bộ tất cả những cái niệm đều là mình ngăn và diệt nó
hết, nó không còn ở trong tâm của con, trừ ra có niệm thiện. Đó, thì con nên
nhớ tu cái pháp Tứ Chánh Cần và có buồn ngủ thì đi kinh hành, đi tới đi lui cho
hết giờ.
Mà đi kinh hành cũng vẫn tu Tứ
Chánh Cần chứ không phải là tu cái bước chân con đâu, mà tu Tứ Chánh Cần. Đi
nhưng mà mình lắng coi từng cái tâm niệm của mình đi vậy nó có khởi niệm hay
không? Nó khởi niệm thì ngăn và diệt nó, con hiểu chưa? (Dạ) Rồi, bây giờ con
về, con về, xong rồi con. Nhưng mà Thầy xác định cho mấy con biết cái pháp thân
hành, cái đặc tướng của mình để mình tu.
Còn Gia Hạnh con, con tới đi.
Rồi. Con trình bày cho Thầy nghe con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét