230- TU TRONG CÁC OAI NGHI, KHÔNG NGỒI
NHIỀU
(00:00) Các
tu sinh: Chúng con kính chào Thầy!
Trưởng
lão: Ngồi xuống hết con! Ngồi xuống hết!
Tu sinh 1: Kính Thầy, con
xin đồng được đảnh lễ Thầy. Và kính Thầy hãy ban cho con một cái đề mục nào
thích hợp với đặc tướng của con. Hôm nay con kính Thầy hãy ban cho con một vài
điều. Cám ơn Thầy.
Trưởng
lão: Rồi, con ngồi xuống đi! Chờ đợi đủ mặt hết đã con, coi còn
thiếu không. Như vậy thì Giác Thường con, khi nhiếp tâm và an trú được rồi đó,
thì con mới tăng cái thời gian đó lên, tăng theo với cái sức của mình. Nhưng mà
tu trên Tứ Niệm Xứ thì mình phải giữ tâm bất động của mình thôi.
Thường
thường dùng cái câu tác ý: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc và vô sự”, rồi ngồi lắng nghe cái sự
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của mình thôi chứ không nương hơi thở.
Nhưng mà để tự động cái tâm của mình nó sẽ biết hơi thở ra, biết hơi thở vô chứ
không nương vào hơi thở. Không tập trung trong hơi thở mà tự động nó biết hơi
thở ra vô.
Thì trong
khi nó biết hơi thở ra vô, thì mình lại quán xét qua cái tâm bất động của mình
trong cái trạng thái bất động, rồi cứ từ lần lượt kéo dài cái thời gian đó. Bắt
đầu bây giờ thì tâm con nhiếp tâm được ba mươi phút không có niệm, thì do đó
khi kéo dài thì bắt đầu từ ba mươi phút đó cho tới khi mà một giờ, rồi lần lượt
tăng lên hai giờ.
Nó trong
nhiều oai nghi chứ không phải có một oai nghi ngồi, cho nên con đừng ngồi
nhiều. Ngồi nhiều thì cảm giác nó bị cái chân nó tê hoặc đau, nó làm cho ác
pháp tác động, nó mất cái sự thanh thản, an lạc, vô sự của con đi. Cho nên vì
vậy mà có thể nói rằng có lúc thì con cũng vẫn ở trong cái tâm bất động, thanh
thản, an lạc, vô sự nhưng mà có lúc đi, có lúc ngồi, có lúc tư thế ngồi này
hoặc tư thế ngồi khác. Không nhất thiết ở trong bốn oai nghi đi, đứng, nằm,
ngồi. Oai nghi nào cũng được, nhưng chỉ có duy nhất là phải giữ tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, chỉ có tâm đó thôi.
Cho nên
vì vậy cứ kéo dài mãi cho đến khi một giờ hoặc hai giờ, ba giờ thì con có thể
báo lại cho Thầy biết, là cái khoảng thời gian con có thể kéo dài hơn được. Thì
chừng đó cho Thầy hay để mà Thầy trợ giúp thêm cho cái thời gian nó dài được
sáu, bảy tiếng đồng hồ, tu tập luyện thần túc mới được. Khoảng thời gian là sáu
tiếng đồng hồ. Thì trong cái thời gian này cần kéo dài được từ ba mươi phút đến
một giờ, rồi từ một giờ đến một giờ rưỡi, từ một giờ rưỡi cho đến hai giờ, ba
giờ thì phải giữ cái tâm bất động của mình thôi.
(02:55) Còn cái thân thì tùy theo bốn oai nghi,
con cũng bình tĩnh, sáng suốt. Rõ ràng là tâm bất động, nhưng hiện giờ ngồi
hoài một chỗ thì tê mỏi chân, thì cho nên vì vậy con thay đổi bước đi, nhưng
trước khi đi thì con cũng nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” Rồi con đứng dậy con đi,
con vẫn lắng nghe cái tâm bất động của con thôi. Chỉ duy nhất có cái chỗ bất
động, chỗ đó thôi. Chỗ đó tức là Tứ Niệm Xứ.
Tứ Niệm
Xứ, cái trạng thái đó là trạng thái nó không niệm. Còn nếu mà nó có niệm nhiều
quá, kéo dài thời gian có niệm nhiều quá thì con phải trở về với pháp hơi thở,
an trú trong hơi thở, bởi vì chưa đủ sức an trú. Mà nếu đủ sức an trú thì ở
trên Tứ Niệm Xứ, nghĩa là nó an trú rồi thì nó không niệm. Mà nó không niệm thì
mình khéo nhắc, thỉnh thoảng nhắc: “Tâm
bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”.
Rồi lắng
nghe cái sự bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của nó, rồi một lúc thì mình
tác ý một lần. Thì nó sẽ kéo dài mãi cho đến khi mình định. Bây giờ con định ba
mươi phút, con sẽ tăng lên một giờ, cho đến khi một giờ con xả nghỉ. Với cái
sức của con hiện giờ thì không thể kéo dài hơn được, để tập cho nó quen dần.
Quen dần rồi tăng dần lên cho đúng sáu tiếng đồng hồ, lúc bấy giờ mới có luyện
thần túc. Con nhớ.
Tu sinh 2: Con kính bạch
Thầy, con thưa Thầy, thì hiện giờ con tu tập trên bốn oai nghi đi đứng nằm
ngồi. Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự cũng có. Nhưng bởi vì con ngồi
nhiều con biết thì con bị kẹt trong bốn oai nghi là ba mươi phút con thấy an,
Thầy xem con có tăng hay như nào? con ngồi nhắc tâm là …

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét