291- PHẢI LÀM CHỦ CẢ KHÔNG GIAN VÀ THỜI
GIAN
(35:28) Trưởng
lão: Thiện Tâm con. Trong khi con gửi cho Thầy về cái vấn
đề tu tập trong một tuần lễ vừa qua: “Nhiếp tâm trong một phút bằng hơi thở,
chưa được liên tục trong số ba mươi phút… (không nghe rõ) trong số nửa tiếng
đồng hồ” Phải tập lại trong một phút cho kỹ lưỡng hẳn hòi con, cho kỹ lưỡng.
Khi mà bị hôn trầm thùy miên, trong cái thời nào mà bị thì con cứ đi kinh hành.
Đừng có để cái hiện tượng mà nó đã đánh vào mình thì không tốt. Coi như là mình
đã nhiếp tâm tu tập để cho cái niệm vọng tưởng không có, thì cái niệm hôn trầm
cũng không được để cho nó xen vào.
Nhất là
trong cái thời mình tu về cái hơi thở. Tuy là một phút rồi xả nghỉ, rồi tu tập
thì khéo léo, thiện xảo trong cái. Thí dụ như buổi chiều nó không có, buổi tối
không có mà buổi khuya hay hoặc là buổi sáng nó bị hôn trầm thì những cái buổi
đó cảnh giác hết, là đi kinh hành cũng nhiếp tâm ở trong hơi thở.
Nhiếp đi
kinh hành mà vẫn nhiếp tâm trong hơi thở, chứ không phải nhiếp bước đi đâu con.
Lấy hơi thở làm cái chuẩn, cái đối tượng để mà tu, thì đi cũng nương vào hơi
thở mà tập. Bởi vì mình lấy hơi thở mà. Cho nên mình đi là để phá hôn trầm,
nhưng lấy hơi thở làm cái đối tượng để mình tu nhiếp tâm. Cho nên nó không có
bị hôn trầm thùy miên. Để không có nó xen vào, nó phá cái thời gian của mình tu
về hơi thở, rồi mình phải thay đổi qua giờ khác thì mình không chủ động, thiếu
sự làm chủ. Mà thiếu sự làm chủ cái thời gian thì nó sẽ không làm chủ được thân
tâm chúng ta.
Chúng ta
muốn làm chủ hồi nào thì thân tâm chúng ta phải nghe theo chứ gì? Mà thời này
chúng ta làm chủ, mà thời khác chúng ta không làm chủ được nó, như vậy mình bị
lệ thuộc vào thời gian. Còn ở đây làm chủ cả không gian và thời gian. Thân
chúng ta là cái không gian và cái thời gian là thời tiết sáng, trưa, chiều,
tối, khuya là thời gian, con hiểu không?
Tu sinh
Thiện Tâm: Dạ, hiểu
Trưởng
lão: Cho nên mình làm chủ được thân là mình phải làm chủ cả cái
thời gian của nó con, lúc nào cũng phải làm chủ. Cho nên muốn làm chủ thì chúng
ta có phương pháp. Giờ đó nó buồn ngủ, biết cái khoảng thời gian đó là sẽ buồn
ngủ, là sẽ hôn trầm thùy miên thì mình phải đi kinh hành, đâu có ngồi chi nữa.
Đã biết nó thì mình là cái người quyết định là làm chủ, thì lấy cái phương pháp
ra. Hiện giờ thì mình chưa đủ lực làm chủ, thì mình lấy phương pháp ra làm chủ
chứ. Chứ đâu có đầu hàng, đâu có để cho nó lờ mờ lờ mờ như vậy.
(38:02) Tu
sinh Thiện Tâm: Thưa Thầy, thí dụ như con tập một phút, mà vừa
đi kinh hành mà vừa nhiếp hơi thở. Thí dụ như con tập cỡ năm phút, mà nếu như
thấy mà tiếp tục nữa thì nó buồn ngủ, thôi con ngưng tập. Có được không thưa
Thầy?
Trưởng
lão: Được chứ. Mình tu có một phút hà, mình tu có một phút thôi. Và
đồng thời, nếu nó buồn ngủ đó, thì con tiếp tục con không có tu về cái hơi thở
nữa, mà con tu pháp Thân Hành Niệm tác ý từng hành động. Pháp Thân Hành Niệm đó
con, tác ý từng hành động. Hoặc là mình đi mười bước, ngồi xuống hít thở năm
hơi thở.
Mà nếu nó
nặng nữa, mình thấy đứng lên ngồi xuống mà nó vẫn lừ đừ, nó vẫn còn cái dạng
buồn ngủ, thì dùng cái pháp Thân Hành Niệm tác ý từng hành động của nó. Tác ý
đầu thì mình tác ý thầm, sau đó mình thấy nó còn thì mình tác ý lớn để cho cái
âm thanh nó làm cho nó động lên, làm cho mình tỉnh táo trở lại. Thì mình phải
biết sử dụng các cái pháp nó thiện xảo thì nó sẽ phá đi, nó phá đi.
Tu sinh
Thiện Tâm: Con thấy nếu như mà cứ đi kinh hành miết, đừng có ngồi, đừng
có nằm đó thì nó không sao hết, thì nó không có bị hôn trầm đâu. Nếu nó có thì
nó cũng qua nhanh lắm Chứ còn thí dụ sau cái đó, đi nó mỏi chân quá ngồi một
chút thôi. Thế là ngồi xuống một tí thế là cái hôn trầm nó tới nó …
Trưởng
lão: Đừng có để cho nó vào. Thì một thời gian sau mà không có cái
mặt nó nữa, nó không vào nữa thì nó sẽ dừng luôn. Tại sao vậy? Tại vì Thầy kinh
nghiệm qua của Thầy rồi, chứ không phải là: “Ờ bây giờ mình đi vậy, chứ sau này
nó sẽ trở lại.” Không có đâu. Một thời gian nó thuần rồi, nó quen rồi lại là
không có hôn trầm thùy miên nữa. Con ngồi nó không buồn ngủ nữa, nó tỉnh.
Cũng như
bây giờ cái niệm khởi trong đầu con. Con nhiếp từ một phút mà nhiều hơn là có
niệm, nhiều hơn có niệm. Nhưng mà một phút có căn bản rồi cứ lần lần lượt tập
tiến tới. Lần lượt cứ một phút, một phút mà căn bản rồi, rồi con dần tăng lên
rồi thì tới chừng đó cái niệm nó hết luôn, nó không còn niệm nữa.
Bởi vì nó
đã quen đi, cái cơ thể mình nó quen không niệm. Chứ không ai mà dẹp nó đâu,
nhưng mà nó quen. Rồi cái niệm hôn trầm thùy miên nó cũng vậy con, nó cũng trở
thành một cái thói quen là nó không hôn trầm thùy miên nữa. Tức là nó trở thành
sức tỉnh của mình rồi. Cho nên tu tập kỹ cho Thầy thì mấy con sẽ tu đạt được
kết quả rất tốt. Đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét