32- ĐỨNG LỚP DẠY KHÔNG PHẢI
TẠO BẢN NGÃ
(21:01) Trưởng
lão: Thông suốt
những cái gì cần thông suốt, cần phải thông suốt. Đúng, đúng là đức Phật đúng.
Cho nên những cái điều mà con hỏi, để mà về mình biết, trợ giúp cho mình, huynh
đệ mình.
Con hỏi Thầy
thì kể như con biết, con ra ráng tu. Con hỏi đi.
Thì thầy
Chơn Thành đi rồi, thầy Chơn Thành nói với Thầy là cái lớp mà thầy đang dạy đó,
giờ thầy thấy hết không có ai, chỉ có con là dạy được. Thầy thấy cái đó cũng
hay. Là tại vì thôi bây giờ tất cả là cư sĩ, con là cư sĩ dạy đó thì con đưa
cái ngã con coi nó ra sao, cái đó là mình phải trắc nghiệm chứ. Tu ở đây mục
đích mình tu là diệt ngã, xả tâm, ly dục, ly ác pháp. Mà mình thấy người cư sĩ
dạy mình, mình còn chướng, thì thử hỏi làm sao, có phải không? Mình xả. Con cứ
dạy đi, đừng sợ gì hết, bình thường hết. Cứ bình thường, bởi vì theo Thầy thấy
cái đó là được, có gì đâu, đó là cố…
(22:15) Tu
sinh Kim Quang: Cố gắng. Con thì nhỏ tuổi, đáng bậc cháu của mọi người.
Trưởng
lão: Vậy mà Thầy
thấy thầy Chơn Thành cũng thấy hay. Bởi vì cũng như Thầy đưa sư Giác Thường lên
làm thầy giáo bên Tăng. Thầy đưa thầy Chơn Thành dạy thì Thầy thấy nó đổ vỡ rất
nhiều. Có số người bị đổ chứ đâu phải không, chịu đâu nổi. Phải không? Con thấy
không? Bây giờ cho con vô đây là gạn lọc, sang năm mới vào cái lớp chuyên tu mới
nổi chứ. Bởi vì xả thật sự, Thầy nói thật sự mình phải xả, cái tâm mình như cục
đất vậy đó, nó rất là thanh thản, ích lợi nó ghê gớm lắm. Mà chính chỗ đó nó mới
vào tu được cái nội lực của thiền định.
Chứ còn tâm
mình chưa thanh tịnh, mình vô mình luyện, thời gian sau nó bị tưởng. Tưởng lực
nó che đậy hết, nó làm cho mình không có vô được. Bởi vì cái tâm tham, sân, si
mình nó còn. Cái bản ngã của mình nó còn, nó che khuất hết. Cái lực đó lực ma
chứ không phải lực. Bởi vì nó còn tham, sân, si mà sao mà lực Phật được? Nó rõ
ràng lắm, con đường của Phật nó rõ ràng! Vì vậy con ráng đi con, ráng đi!
Để coi lúc bấy
giờ, mình lên mình làm thầy mình dạy, coi cái ngã của mình có bao lớn thì biết.
Coi chừng đó, chứ nó đâu có dễ đâu.
(23:39) Cô
Út Diệu Quang: Thưa Thầy! Lên dạy, thì mình người đứng dạy còn ôm cái
ngã, mà người không đứng dạy họ phải hiểu, người ta có cái ngã thì người ta bất
cần.
Trưởng
lão: Người ta tỏ
ra cái vẻ.
Tu sinh
Kim Quang: Hai
phía đều có ngã hết.
Cô Út Diệu
Quang: Hai cái
đều có cái ngã hết.
Trưởng
lão: Mình phải
thấy chứ. Khi mà mình lên mình dạy, sau khi mình xuống, mình làm học trò thì
mình cũng vẫn bình thường thì tức là, với mình căn dặn, mình nhắc, mình tác ý
con: “Làm cái gì, là vì mình đem cái sự mà truyền đạt lại thôi chứ
không phải là cái ta mà tạo bản ngã”. Ta phải cùng nhau, cũng như mình hai
huynh đệ với nhau, thấy người đó không hiểu mình đem cái sự mình hiểu, mình
truyền đạt lại cho họ. Đó, nó như vậy đó thì vô ngã. Chớ nó không phải, bởi vì
mình thấy cái người đó mình không hiểu, mình thương mình đem mình dạy.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét