57- NHIẾP TÂM CĂN BẢN TRÊN
CÁNH TAY
(46:01) Đầu
tiên mấy con lưu ý chung, đây là cái vấn đề mà nhiếp tâm. Thì Thầy dạy chung
cho cả cư sĩ và tu sĩ chung, từ cái lớp thấp cho đến lớp cao. Bởi vì khi mà cái
nhiếp tâm, đây là cái lớp thấp nhất của mấy con đó, là 30 giây cho đến 1 phút,
hoặc là từ 1 giây, thì mấy con lưu ý cái phần này, đức Phật đã dạy chúng
ta: "Ý làm chủ, ý tạo tác, ý dẫn đầu các pháp". Lấy
cái ý mà dẫn nó vào. Bởi vì khi mà chúng ta nhiếp tâm mà nó còn cái niệm nó khởi,
nó không có được mà an trú được, nó không có nhiếp được. Thì do đó chỉ có lấy
cái ý thức của chúng ta mà để dẫn nó vô. Mấy con lưu ý cái phần này. Để rồi
chúng ta dẫn, thí dụ như bây giờ chúng ta nương vào cái hơi thở, hoặc là nương
vào cánh tay của chúng ta. Thì chúng ta cứ dẫn nó bằng cái ý thức của chúng ta,
bằng cái lệnh của chúng ta, để dẫn dắt nó thì nó sẽ đạt được cái chất lượng là
nó không niệm. Nó không niệm tức là nhiếp tâm cho được. Thì Thầy sẽ ví dụ để
cho mấy con thấy như thế này.
(47:09) Bây
giờ mấy con thấy Thầy ngồi đây mấy con thấy hết không, có người nào không thấy
nè? Bây giờ đây là Thầy lấy cái thân hành ngoại của Thầy, là cánh tay đưa ra,
đưa vô. Đây mấy con thấy cái hành động đưa ra, đưa vô gọi là thân hành. Mà vì
cái thân hành mà cánh tay đưa ra vô gọi là thân hành ngoại. Còn thân hành nội,
là cái hơi thở hít ra, hít vô là thân hành nội. Các con thấy chưa? Phải không?
Bởi vì chúng
ta có cả thân hành nội và thân hành ngoại. Vậy thì đầu tiên chúng ta phải tu tập
cái thân hành ngoại. Mà muốn nhiếp tâm cho được thì phải có pháp Như Lý Tác Ý,
phải không? Bây giờ: "đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra",
thì Thầy đưa ra. Có phải không? Mấy con thấy nè, cái tay. Thầy nói: "đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra", thì Thầy đưa ra, có phải
không? "Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô", Thầy đưa vô,
phải không? Đây là tác ý một cái câu dài, rồi để cho nhắc cái tâm của mình, rồi
mình đưa ra đưa vô như vậy. Thì khi mà tiếp tục để đưa ra đưa vô để đếm 1, 2,
3, 4, 5. Thì trong khi mà đếm như vậy, trong năm cái cánh tay mà đưa ra đưa vô
năm lần như vậy đó, thì nó là bao nhiêu giây, thì bắt đầu bây giờ, chúng ta muốn
tu cái khoảng thời gian ngắn nhất là đưa ra, đưa vô trong một cánh tay chúng
ta. Thì: "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra", thì Thầy
đưa ra. "Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô"*.* Thầy đưa
vô, phải không?
(48:42) Thì
coi như là nếu mà chúng ta đưa chậm, thì nó là một giây. Một giây, đưa ra rồi
đưa vô thì nó là một giây. Còn nếu mà chúng ta đưa nhanh thì nó chưa đủ một
giây. Nhưng mà chúng ta đưa vừa với cái sự mà nhiếp tâm của chúng ta. Bởi vì
nhiếp trong cái hành động, gọi là nhiếp tâm ở trong cái hành động ngoại, là
cánh tay đưa ra chúng ta cảm nhận và nhìn thấy cánh tay chúng ta đưa ra. Còn nếu
mà chúng ta nhìn đằng trước mà chúng ta không thấy cánh tay đưa ra vô như thế
này, thì chúng ta chỉ còn cảm nhận được cái hành động đưa ra và đưa vô. Các
con, Thầy muốn nói cảm nhận thì mấy con thấy: bây giờ nhắm mắt lại thì mấy con
cũng vẫn thấy, cảm nhận được cánh tay đưa ra vô chứ không phải là mở mắt.
(49:28) Còn
mấy con mở mắt đó, là mấy con tập trung bằng cái nhãn lực của mình. Để nhìn thấy
cánh tay đưa ra và nhìn thấy cánh tay đưa vô. Để gom từ cái cảm nhận và cái
nhìn thấy của mình trong cái hành động, mấy con hiểu chưa? Đó, bây giờ mấy con
sẽ tập đưa ra và đưa vô. Trước khi mà đưa ra đưa vô thì mấy con nói: "Đưa
tay ra tôi biết tôi đưa tay ra", thì mấy con sẽ đưa ra, tác ý rồi mình
mới đưa ra. Tức là mình dẫn nó vào trong cái hành động tay của mình. "Đưa
tay vô tôi biết tôi đưa tay vô", mấy con sẽ dẫn mấy con đưa vô, phải
không?
(50:01) Rồi
bắt đầu bây giờ mấy con không tác ý dài như vậy nữa, mà mấy con ra lệnh cho nó,
với cái dẫn dắt bằng cái ý lệnh của nó. "Đưa ra", thì
mấy con đưa ra. "Đưa vô", mấy con đưa vô. "Đưa
ra", thì mấy con đưa ra. "Đưa vô", mấy
con đưa vô. Đó là cách thức để mà nhiếp tâm bằng cái ý thức của chúng ta dẫn
ra, vô. Như vậy lúc nào chúng ta cứ một hành động của chúng ta. Trước khi hành
động thì chúng ta đã có cái ý thức của chúng ta bảo nó phải đưa ra, và bảo nó
phải đưa vô. Cái hành động mà đưa ra, đưa vô đều là sau khi cái lệnh của ý thức
của chúng ta. Làm cho ý thức chúng ta phải chú ý vào cái hành động đó.
Cho nên hiện
giờ, tại vì mấy con ngồi mấy con hít thở, với cái hơi thở của mấy con ở đây là
thân hành nội. Thầy xin nhắc đây cánh tay hồi nãy, Thầy dạy cánh tay. Thì tiếp
tục dạy, để cánh tay mấy con tiếp tục để cho mấy con nhớ. Khi tác ý đưa ra, đưa
vô rồi. Thì bắt đầu mấy con sẽ đưa ra theo cái lệnh:
"Đưa
ra, đưa vô", thì
mấy con đếm 1.
"Đưa
ra, đưa vô" , mấy
con đếm 2.
"Đưa
ra, đưa vô" , mấy
con đếm 3.
Và cứ như vậy
mấy con "Đưa ra, đưa vô" đếm tới 5. Đây bây giờ Thầy
làm lại một lần nữa: "Đưa tay ra, tôi biết tôi đưa tay ra", thì
mấy con đưa ra, cảm nhận đưa ra. "Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay
vô", con sẽ đưa vô, cảm nhận đưa vô.
"Đưa
ra", mấy
con đưa ra; "đưa vô" mấy con đưa vô, một.
"Đưa
ra", mấy
con đưa ra; “đưa vô”, mấy con đưa vô, hai.
"Đưa
ra", mấy
con đưa ra; "đưa vô", mấy con đưa vô, ba.
"Đưa
ra", mấy
con đưa ra; "đưa vô", mấy con đưa vô, bốn.
"Đưa
ra", mấy
con đưa ra; "đưa vô”, mấy con đưa vô, năm.
(52:06) Đúng
5 thì mấy con nghỉ, đổi tay bên đây. Và như vậy khi mà mấy con tu như vậy năm lần,
thì mấy con nghỉ một chút xíu. Bởi vì cái sức tập trung của mấy con, làm việc
nhiều ở trong cái vấn đề này nó sẽ bị hao năng lực, và như vậy nó sẽ thiếu cái
lực tập trung. Mà nếu mấy con tiếp tục nữa thì mấy con sẽ bị niệm khởi. Đó, cho
nên mấy con phải nghỉ, nghỉ để cho nó phục hồi cái năng lực của mình lại. Bởi
vì mấy con nhiếp tâm mà nó như vậy đó. Thì mấy con phải vận dụng rất nhiều, vận
dụng bằng ý thức để nhắc nó, để cho nó chú ý cánh tay nó chứ không phải gì hết.
Và như vậy
đưa ra đưa vô năm lần thì mấy con nghỉ. Rồi mấy con lại tiếp tục nghỉ để cho nó
phục hồi lại cái năng lực mà mấy con đã tiêu hao, trong cái khoảng thời gian mấy
con đưa ra đưa vô năm lần. Do đó bắt đầu mấy con mới tập trở lại một lần nữa,
và tập lại một lần nữa cũng tập rất kỹ và đồng thời nó không có niệm gì hết.
Nghĩa là làm sao mà cánh tay mấy con đưa ra đưa vô thế này, mà khoảng năm lần
như vậy mà không niệm, thì mấy con gọi là nhiếp tâm ở trong cánh tay.
Bây giờ Thầy
dạy về hơi thở.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét