72- NHIẾP TÂM KỸ GIỮ THÂN BẤT ĐỘNG
(00:01) Sư Giác Thường: Ai mà không có tên trong bản này, thì
quý sư về thất để lo tu. Chứ còn những vị nào có tên thì ở lại, ngồi xoay mặt
lên.
(00:14) Trưởng lão: Thầy sẽ đọc tên
mấy con.
Sư
Giác Thường. (Dạ, Mô Phật, có con) Sư Giác Thức. (Dạ, có.) Sư Thanh Quang. Sư
Gia Quang, Gia Quang có không? (Dạ, có.) Sư Gia Hạnh. (Dạ, có.) Sư Thiện Hoa.
(Dạ, thưa Thầy, có.) Sư Nguyên Trung. (Thưa Thầy, có.).
Như
vậy là mấy người có danh sách hôm nay Thầy kiểm về cái nhiếp tâm thử coi như
thế nào thì…
Sư Giác Thường: Ai không có tên thì…
Trưởng lão: Còn
người nào không có tên thì buổi chiều, chắc là buổi sáng mai Thầy sẽ kiểm. Mấy
con không có tên là mấy con sẽ…
Sư Giác Thường: Người nào không có tên thì sáng mai lên.
Trưởng lão: Cứ
lo tập tu rồi sáng mai Thầy sẽ kiểm. Còn bữa nay Thầy kiểm cái lớp này để phân
lớp cái lớp này cho nó…, với hướng dẫn cách thức tu tập thêm. Thầy có tên mấy
con rồi.
Sư Giác Thường: Chưa có tên thì đi về.
Thị giả:
Cái máy này ghi được thưa Thầy.
Sư Giác Thường: Quý sư có tên thì ở lại.
Trưởng lão: Các
con ngồi xuống hết đi, ngồi xuống hết.
(01:22) Sư Giác Thường: Nam mô Bổn
sư Thích Ca Mâu Ni Phật. Kính bạch Thầy chứng minh cho chúng con.
Kính
thưa Thầy, hôm nay được trợ duyên Thầy về dạy chúng con, chúng con rất là vô
cùng sung sướng. Thì trên thì Thầy qua trễ nên chúng con chưa có sự sắp đặt,
cho nên có lộn xộn, con xin Thầy hoan hỷ cho chúng con.
Trưởng lão: Không
có gì đâu, mấy con cứ sắp xếp đây cho nó ổn định được. Bây giờ mấy con sẽ sửa
sang lại ngồi. Xá Thầy thôi, mấy con ngồi xuống, ngồi xuống đi.
Bắt
đầu nhiếp tâm. Mấy con nhiếp trong hơi thở được không con? Nhiếp ở trong hơi
thở, hít vô, thở ra, tác ý…
(02:20) Sư Giác Thường con, phải nỗ lực ráng tu
tập. Mình ngồi mà trong khoảng thời gian 30 phút mà tâm với thân nó bất động.
Trong cái thân nó bất động như vậy là nói về cái phần thân. Còn cái phần tâm
ráng cố gắng nhiếp tâm cho kỹ lưỡng hơn chút nữa để cho mình sẽ kéo dài cái
thời gian trong khoảng thời gian 30, sẽ tập dần cho đến thành 6 tiếng đồng hồ
lận chứ không phải là chỉ có 30 phút này thôi. Con cố gắng giữ được cái thân
bất động như này là tốt, đó về cái phần thân. Còn về phần tâm thì cố gắng nhiếp
tâm cho kỹ hơn một chút nữa thì con sẽ tốt.
Còn
Giác Thức đâu con?
Sư Giác Thức:
Dạ, Mô Phật, thưa Thầy.
(03:09) Trưởng lão: Con tu tập cố
gắng cho cái tâm bất động. Con cố gắng mà tập dần. Nhất là cái phần mà tâm của
con, cái phần thân thì tốt rồi. Còn về phần tâm thì cố gắng mình luyện cho được
chừng mười phút. Con cố gắng con nhiếp phục cho kỹ lưỡng hơn để cho đạt được
cái chất lượng ở trên mười phút kéo dài ra. Thí dụ như cũng ngồi bất động mười
phút, ba mươi phút, nhưng mà trong khoảng thời gian nhiếp tâm chừng mười phút
thì xả nghỉ một chút, dừng lại. Đừng có nhiếp liên tục thì nó sẽ bị vọng tưởng.
Rồi
nghỉ một chút ước khoảng độ chừng, nghỉ xả hơi đó, rồi bắt đầu mình nhiếp lần
nữa, nghỉ xả hơi nhiếp lại lần nữa. Sau khi mà tu như vậy thì con cũng tập cái
sức định lại. Bởi vì mình thấy trong khi mình tập cho nó quen, chứ không phải
là bây giờ mà mình muốn mình ngồi yên mà không có cái sự động tâm để quan sát
cái thời gian, thì mình không biết cái thời gian mình tu tập bao lâu. Vì vậy mà
con cứ đặt cái đồng hồ trước mặt con, con cứ tập đủ mười phút. Tới chừng nào mà
nó an trú được mười phút thì con mới tăng lên, chứ còn chưa có trọn vẹn thì con
không nên tăng. Con nhớ trong cái vấn đề mà nhiếp tâm thì nó rất khó.
Còn
cái phần mà nhiếp cái thân thì thấy con được tốt, cái thân ngồi bất động nó
không có rung động. Nhớ, về cái phần thân là tốt, còn về phần tâm thì nó cố
gắng hơn, cố gắng hơn để nhiếp cái tâm mình cho nó bất động, nó không có một
niệm gì khởi ra. Chỉ dần tu đến ba mươi phút thì mấy con dừng lại. Còn Giác
Thường thì hồi nãy Thầy nói ba mươi phút con sẽ tập dần cái thân. Giác Thường
cố gắng. (Dạ)
(05:00) Còn sư Thanh Quang thì thân còn rung
động con. Cho nên vì vậy mà con cố gắng tập lại cái thân không còn rung động
thì con chưa ổn đâu. Con cố gắng con tập lại, phải tập lại cho vững vàng, bất
động, con cố gắng tập cho đạt. Thật ra, nếu tập giữ gìn cái thân, thì tức là
mình phải tập trong một cái tập thể để nương tựa vào nhau, thì mình cố gắng giữ
gìn chứ không khéo mà phần thân nó sẽ bị rung động. Con nhớ là cái thân nó còn
rung động.
Còn
Gia Quang đâu con? Cái thân con cũng còn rung động con, con tập lại. Con tập
luyện trở lại, sau khi cái thân mình ngồi suốt ba mươi phút mà không rung động
thì mình mới nhiếp cái tâm nó dễ dàng. Còn cái thân rung động thì nó ảnh hưởng
đến cái tâm của mình.
(05:54) Còn Gia Hạnh con. Con thì cái thân nó
bất động rồi tốt, nên con cố gắng lo cái phần tâm, nhiếp kỹ lưỡng hơn. Lớn tuổi
rồi, con ráng cố gắng tập nhiếp từng chút, để cho cái tâm của mình nhiếp phục
được, cho nên tập kỹ lưỡng. Bây giờ coi như là bắt đầu mấy con sẽ tập kỹ lưỡng,
nhiếp phục cái tâm của mình bằng từng cái hơi thở của mình. Nghĩa là mỗi hơi
thở của mình nó chất lượng, vì vậy mà, cái sức của con thì mình phải tập từ,
theo Thầy thấy phải tập từ mười phút, năm phút trở lại cho nó căn bản, đừng có
tập dài hơn. Vì dài hơn thì nó sẽ mất cái căn bản của mình. Cố gắng tập lại
con. Nếu mà lấy được cái thời gian mà năm phút thì nó có căn bản hơn, còn mười
phút thì nó lơi lỏng …
(06:47) Gia Hạnh con, Gia Hạnh đâu, con… Con hả
con? Rồi.
Thiện
Hoa, con cũng ngồi thân bất động, nhưng mà cố gắng nhiếp tâm cho nó kỹ hơn nữa.
Con lấy từ 5 phút. Tập cho kỹ, thật kỹ, nhiệt tâm, rất là nhiệt tâm trong năm
phút từng cái hơi thở con, để cho cái tâm mình nhiếp phục cho được rồi chừng đó
mình mới tăng lên, nhất là bây giờ cái thân được bất động tốt rồi.
Còn
Nguyên Trung con, Nguyên Trung. (Mô Phật) Nguyên Trung cái thân còn động con,
cố gắng. Mặc dù là dao động nhẹ nhưng mà cũng còn cái động. Cố gắng giữ gìn cái
thân nó bất động thật sự bất động rồi. Như Thầy chỉnh thì mấy con phải giữ gìn
đừng có nghiêng qua nghiêng lại, phải không? Nhớ, một vài lần sửa thì cái thân
nó sẽ quen đi, nó cũng không động con. Nhớ kỹ, mấy con cũng vậy, cứ tập khoảng
năm phút thôi đừng có tập nhiều. Tập nhiều quá thì cái sức mình nó không có
nhiếp phục được.
Còn
Giác Thường thì nhớ lời của Thầy nhắc lại rồi đó. Giác Thường con nên giữ gìn
trong cái khoảng thời gian ba mươi phút trở lại, cho nên nỗ lực thực hiện, cố
gắng mỗi lần ngồi tu ba mươi phút, là mỗi lần đem cái sự sống chết của mình
đang đi vào cái sự sanh tử, không có thường được. Cho nên vì vậy mà trong từng
hơi thở ra, hơi thở vô tác ý cho kỹ lưỡng. Tập trung cho đến mức độ mà cuối
cùng cái sức tập trung của mình nó kéo dài ba mươi phút, mà trong thời nào con
ngồi thì cũng chất lượng hết. Chứ nếu mà thời này được, thời khác không được,
nó sẽ mất căn bản đi. Cho nên khi mình chấp nhận ba mươi phút rồi thì sống chết
với ba mươi phút chứ không thể nào mà tu chơi. Cố gắng con! Bởi vì lớn tuổi
rồi, nếu mà từ ba mươi phút mình nhiếp tâm được rồi thì mới an trú được. An trú
được rồi thì mới có thể ở trên Tứ Niệm Xứ mà kéo dài cái thời gian sáu tiếng
đồng hồ mới được. Chứ còn nếu không thì không thể nào kéo dài sáu tiếng đồng hồ
được.
(08:58) Đó thì bắt đầu bây giờ tập kỹ lưỡng trở
lại. Sau cái thời gian khoảng độ chừng một tuần lễ sau là Thầy kiểm tra mấy con
lại, Thầy kiểm tra lại hết. Tức là kiểm tra coi cái sức của mấy con tu tập,
nhất là cái phần một tuần lễ sau Thầy kiểm tra, coi như là về tập tu, tu rất
kỹ, Thầy kiểm tra lại. Nhất là cái tâm nó còn nhá hay không, nó còn động hay
không? Rồi về cái phần thân, thì coi thử coi còn rung động hay không? Nếu mà
hoàn toàn mấy con không rung động thì cái tâm nó nhiếp phục được, thì Thầy sẽ
dạy cách thức an trú.
Nghĩa
là mình sẽ dẫn cho cái thân tâm trong khoảng thời gian mà mình nhiếp được cái
an trú, thật sự ra an trú nó mới kéo dài ra được, không an trú thì không kéo
dài.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét