79- TU TẬP Ở CHỖ BIẾT CÁCH LÀM CHỦ TÂM
(36:05) Sư Thanh Quang: Dạ, kính
bạch Thầy, con xin thưa hỏi Thầy. Dạ, thưa Thầy cái buổi ngồi hôm nay thì con
thấy là, khi con vừa nhiếp tâm được vào một phút, thì tự nhiên thấy nó ngán vào
cái tưởng. Đấy là cái hành tưởng và trong suốt buổi con nhận biết rằng nó có
khoảng độ hai, ba lần nó ngán vào như thế, thì con lại nhận thấy ngay. Thế thì
ở đây là, con phải suy nghĩ về cái nguyên nhân của nó dẫn đến tình trạng như
thế này. Thì con xin thưa hỏi Thầy thì con thấy là có hai cái nguyên nhân, con
xin thưa Thầy xem có đúng như thế không?
Là cái thứ nhất là con
không biết là cái vọng động, con vẫn cứ tưởng như là như con vẫn ngồi im. Cái
tình trạng này thời gian vừa qua, là con thấy là mấy ngày ngoài Bắc con rất
mệt. Nó từ chỗ ngoài Bắc là cực lạnh như thế vào trong này nóng ngay lập tức,
nó chênh lệch nhau. Thì ở ngoài nó chỉ có 3, 4 độ mà trong này nó có lúc 34, 35
độ, thế thì hơn tới hai chục độ, thế cơ thể nó chưa thích nghi theo. Như mấy
ngày nay lúc nào con cũng buồn ngủ. Thế nên khi bây giờ ngồi vào một cái một là
con sai lầm là con lại nhắm mắt trong lúc ngồi định chứ con không mở mắt. Thế
nên nó lại càng dễ dẫn đưa con vào cái trạng thái ấy. Ở đây chính là sự con
thiếu tỉnh thức, mà con thiếu tỉnh thức nó mới dẫn đến cái chỗ nó đưa con vào
hành tưởng mà con không biết. Thế thì con thưa Thầy! Cái thiếu tỉnh thức này
thì con vừa rồi con có trình với Phước Nhẫn, là do môi trường thay đổi và cơ
thể con chưa thích hợp cho nên có tình trạng ấy, như thế có phải không?
Cái nguyên nhân chủ
yếu, cái thứ hai là con không giữ được hạnh độc cư trong thời gian vừa qua. Con
thú thật, theo Thầy học ở đây đã bốn năm tròn ở Tu Viện. Thế mà vừa qua bốn
tháng rời Tu Viện thì con thấy là nó trôi tuột hết, dần hết bốn năm kia. Nó
không khác gì cái gầu múc nước ở dưới giếng, lúc múc thì đầy, kéo lên đến mặt
giếng thì chỉ còn lại chút ít, thì do chính là cái sự đã làm việc rồi sống
không giữ được hạnh độc cư, ăn, ngủ, nghỉ, làm việc, tất cả mọi cái, dẫn đến
tình trạng là tâm con bây giờ nó động, tức là không có được sự tĩnh lặng nữa.
Thưa Thầy, có phải chính hai nguyên nhân như thế không Thầy?
(38:21) Trưởng lão: Đúng vậy, nhưng
mà có điều kiện là tại vì con không có biết cái pháp mà dẫn tâm của mình. Cho
nên trong cái trường hợp mà nó, thí dụ như thời tiết nó ảnh hưởng về cái vấn đề
tu tập của mình đó. Cho nên vì vậy thí dụ như buổi sáng, thí dụ như ở đây buổi
sáng, thí dụ như nó lạnh, cũng như ở ngoài Hà Nội lạnh 3, 4 độ vậy, nó lạnh như
vậy đó, mà muốn nhiếp phục để mà nhiếp tâm cho được thì chúng ta phải có pháp
rồi. Mà khi mà gặp cái trường hợp mà trời nóng lên thì chúng ta cũng phải biết
rằng, biết có pháp dẫn nó vào chứ không khéo thì nó cũng sẽ bị lạnh cỡ như con
thôi. Cho nên vì vậy mà con không biết pháp dẫn, cho nên con chỉ ngồi nhiếp tâm
an trú ở trong cái hơi thở con biết ra vô, thì nó dẫn vào cái trạng thái mà
theo cái thời tiết mà con bị ảnh hưởng.
Cho nên vì vậy mà con
phải, sẽ thấy được cái pháp. Khi mà mình vào đây cũng như là cái người mà ở bên
Mỹ họ cái giờ này họ ngủ chứ họ không có thức, cho nên khi họ qua bên Việt Nam
mình thì cái giờ này họ cũng bị buồn ngủ. Vậy mà khi mà người có pháp rồi thì
người ta dẫn nó vào nó tỉnh bơ, nó không có ngủ được. Còn mình thiếu pháp thì
nó theo cái thói quen của nó, thì cứ giờ này nó buồn ngủ, cho nên vì vậy mà cái
người ở bên Mỹ họ qua Việt Nam mình họ hay ngủ ban ngày, mà ban đêm thì họ
thức. Bởi vì ở bên Mỹ ban đêm nó là ngày bên mình, cho nên nó cũng là cái thói
quen.
Cho nên vì vậy, người
tu hành là do cái chỗ mình biết cái pháp dẫn cái tâm của mình. Muốn nó tỉnh là
nó phải tỉnh, lúc nào đó mình cũng làm chủ nó bằng cái phương pháp, chứ không
phải là mình ngồi mình nhiếp trơ trơ cái hơi thở để rồi nó tỉnh, nó không phải
đâu, nó có phương pháp mà.
Cũng như bây giờ, Thầy
nói, bây giờ từ cái mười phút này mà mình muốn tăng lên được ba mươi phút mà
không niệm thì người ta cũng có phương pháp người ta dẫn. Nhưng mà điều kiện
như vậy nó sẽ làm mình hao cái năng lượng rất nhiều, mình phải vận dụng cái
năng lượng của mình dẫn, dùng cái pháp Như Lý Tác Ý của mình, thì mình chủ
động, mình dẫn nó, chứ không phải là để nó bị động. Mà mình chủ động điều khiển
nó, nó vẫn nhiếp tâm được. Mấy con thấy chưa?
(40:32) Cho nên vì vậy mà trong cái vấn đề mà tu
tập, chúng ta phải biết cách thức dẫn. Hôm nay, Thầy muốn dạy mấy con để mấy
con biết cách thức dẫn nó thôi, chứ không có gì hết. Muốn nó được 1 giờ là nó 1
giờ, muốn nó 30 phút là 30 phút, muốn bao nhiêu là bao nhiêu, nhưng mà khi mà
các con chưa an trú được thì cái thân con bị động, bị động bởi vì nó bị tê, bị
đau, bị nhức, thì lúc bấy giờ mấy con rất là động. Mà động thì nó không còn cái
an trú, nó không còn nhiếp tâm được nữa.
Cho nên vì vậy đó, khi
mà nhiếp tâm được khoảng thời gian 30 phút, thì người ta sẽ hướng dẫn cho mấy
con để an trú cho được cái thời gian, để cái thân con nó an trú, nó ngồi nó
không bị đau, bị tê, bị nhức gì nữa hết. Đó là cách thức mình sẽ, sau này Thầy
sẽ dẫn dắt, cho nên vì vậy mà Thầy không quan trọng cái chỗ mà các con ngồi
kiết già hay không kiết già. Nhưng mà con dẫn nó được an trú rồi thì mấy con
kéo chân lên vầy, thì mấy con nhiếp tâm vô, mấy con bảo nó an trú thì cái thân
con nó sẽ ngồi nó bất động, an trú. Các con hiểu chưa?
Đó là cách thức như
vậy, mình làm chủ mà, chứ đâu phải là để mà tập cho nó thành thói quen. Cho nên
mấy con cứ nghĩ bây giờ mình phải ngồi kiết già, chứ nếu mình bỏ ít bữa mình
ngồi không được. Không phải đâu! Người ta an trú rồi, thì người ta bảo nó an
trú được một giờ là nó ngồi một giờ an ổn chứ nó không có đau, không tê, không
nhức.
Còn mình, con ráng
tập, nếu mà con ráng con ngồi cho được một giờ, chứ còn con tăng lên giờ rưỡi,
hai giờ thì con cũng bị đau, tê nhức nữa. Mà con không biết làm sao cho nó an
được ở trong cái thời gian đó. Mà muốn tăng lên thì phải chịu đau, chịu nhiều
khi dữ tợn rồi nó mới qua được cái thời gian đó, thì nó mới an. An rồi bây giờ tăng
lên nữa thì nó cũng phải đau nữa.
Còn ở đây không, tôi
muốn an là phải an thôi. Cho nên tôi vào cái tâm định tỉnh của tôi, tôi làm chủ
tôi dẫn nó vào cái sự nhiếp tâm cho đạt được, thì tôi an trú được rồi thì bắt
đầu bây giờ tôi mới tăng cái thời gian lên, tôi tăng theo cái năng lượng, năng
lực ở trong người tôi có, tôi tăng lên thì tôi mới kéo dài theo cái năng lực
tôi có. Mà khi mình an trú rồi thì tự nó phát sinh ra năng lượng, nó không hao
hụt nữa. Cho nên mình có thể kéo dài một, hai giờ, ba, bốn giờ đồng hồ, năm
giờ, hay sáu, bảy giờ đồng hồ mình ngồi bất động, nó không đau, không tê, không
nhức gì hết. Như vậy ta mới ngồi lâu được, mà người ta ngồi lâu bằng phương
pháp an trú chứ không phải là bằng tự, bằng cái sự tập luyện cho thành thói
quen ngồi lâu, không phải! Ở đây không phải là tập luyện để thành thói quen
ngồi lâu, mà bằng phương pháp an trú.
(42:54) Đó là cách thức chúng ta tu tập hôm nay
như vậy. Đó, cho nên vì vậy đó, thì con nhớ rằng, khi mà cái trường hợp mà mình
bị cái trường hợp đó, mình thấy mình sao cái mình vào trong này mình hay bị
buồn ngủ như vậy, thì do đó bây giờ muốn cho tỉnh thì dùng pháp dẫn. Mình bắt
dẫn nó thì nó tỉnh luôn mà nó không có bị, bằng không thì nó sẽ bị rơi vào cái
trạng thái hành tưởng. Bị vì mình ngồi mình tu, mình cố gắng mình nhiếp phục,
thì mình cũng biết rõ ràng cái hơi thở của mình, nhưng mà nó vẫn biết … Nên
cái thân nó bị dao động.
Cho nên mấy con nhớ,
nhớ trong cái vấn đề mình tu tập như vậy thì nó sẽ đạt được. Và nhớ Thầy đã
nói, Thầy dạy cách thức để mà, nói với dạy Sư Giác Thường đó, là mình dẫn, cứ
khoảng độ mười phút là mình nhớ, mình dẫn dắt nó một lần rồi mình kéo dài thêm
mười phút nữa, mình dẫn dắt, cho nên cái thời gian mình đạt được cái pháp dẫn
của mình, nó lại thuần thục, nó quen đi. Nó không khó khăn đâu. Nhớ!
(43:55) Sư Giác Thường: Con kính thưa
Thầy, như con là nếu mà giả sử như là con ngồi khoảng mười phút con cứ dẫn,
nhiều khi cứ dẫn có dẫn tâm vào thì có được không Thầy?
Trưởng lão: Được con, con cứ dắt, (Con có thể) cứ
dắt rồi bắt đầu đó tăng mười phút, con cứ dắt tăng mười phút tới ba mươi phút
rồi mình nghỉ, xả ra mình nghỉ, cứ dắt nó con, mình nhờ cái pháp đó mình dắt.
Dắt như vậy là mình bảo đảm được cái chất lượng của cái sự nhiếp tâm của mình,
không bị một cái niệm tự động mà nhảy vô. Nó không có bao giờ nó nhảy vô được
hết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét