378- HÔN TRẦM DO NHIẾP TÂM CHƯA ĐẠT
(12:10) Tu
sinh 1: Bạch Thầy, Thầy cho con hỏi. Bạch Thầy, trong thời
gian con tu tập khoảng mấy bữa này, con tu tuy rằng hết thời gian ba mươi phút,
thì bị hôn trầm nó đánh, con chưa rõ từ đâu mà con bị gục một cái, con bị sao
thì xin Thầy dạy cho con?
Trưởng
lão: Đó là trong khi mà con nhiếp tâm nó chưa nhuần nhuyễn,
dụng cái Pháp Như Lý Tác Ý mình dẫn nó chưa nhuần nhuyễn trên cái Pháp Nhiếp
Tâm, mình đi sang qua cái Pháp An trú thì nó sẽ dễ bị hôn trầm, nó gục con.
Trong khi mới đầu thì nó còn tỉnh, nhưng mà cuối cùng cái sức của mình nó mất
sức tỉnh đi, nó sẽ bị gục liền, con hiểu không?
Nó bị. Nó
là do cái sự mình chưa thuần thục của cái pháp kia, mình chuyển nhanh qua bên
cái pháp này rồi. Mà qua pháp này, thì coi như là nó lỏng lẻo. Cho nên vì vậy
mà muốn qua pháp này, đầu tiên để cho nó không có hôn trầm, thùy miên xen vào,
thì chỉ có đi kinh hành. Đi kinh hành nhiếp tâm vẫn được, đi kinh hành vẫn an
trú được.
Con tác ý
một lần, rồi với hơi thở: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”. Nhưng
thân con đi chớ không được ngồi, thì nó sẽ an trú trên hơi thở của con suốt cái
thời gian, không bao giờ bị gục. Mà thời gian kia nó thuần thục, rất thuần thục
thì cái hôn trầm nó sẽ hết. Chứ không khéo, con tu tập lần lượt rồi cái hôn
trầm nó sẽ đánh con nhiều hơn nữa. Bởi vì qua cái pháp An Trú, thì coi như là
mình để tự cái tâm của mình nó an trú ở trong cái hơi thở thôi, chớ nó không có
cái phương pháp nào khác hơn hết.
Cho nên
muốn cho nó đừng có hôn trầm, thùy miên, bởi vì nó không niệm rồi, nó an trú
rồi, nó không niệm. Chớ mà nó còn niệm, thì phải trở về Pháp Nhiếp Tâm rồi. Coi
như khi mà an trú mà còn niệm xẹt vô một cái là trở về Pháp Nhiếp Tâm, nhiếp
trở lại cho nó tỉnh. Mà khi bước vô, khi mà qua cái Pháp An Trú rồi thì hoàn
toàn không niệm, không vọng, nhưng sợ hôn trầm.
(14:16) Bởi vì bây giờ chỉ có hôn trầm đánh vô
trong cái trạng thái tâm của mình không niệm, nó sẽ bị hôn trầm. Cho nên đi
kinh hành mà nhiếp tâm, an trú thì dễ nhất. Sau một thời gian đi kinh hành
nhiếp tâm, an trú được rồi thì bắt đầu mới tập ngồi. Ngồi nhiếp tâm hoàn toàn
không có hôn trầm, thùy miên thì mới chuyển qua Tứ Niệm Xứ mà tu tập. Đó, như
vậy nó mới có chất lượng con, mình biết liền!
Tức là
con sẽ tu mà bị hôn trầm, thùy miên, là do cái chỗ mình nhiếp tâm chưa thuần
thục. Mình chuyển qua mà mình ngồi là bị hôn trầm, là nó còn hôn trầm, là tại
sức tỉnh nó chưa đủ. Cái sức nhiếp tâm tỉnh thức nó chưa thuần thục, nó chưa
tỉnh, nó chưa quen. Cho nên nó chưa tỉnh, cho nên mình qua an trú là mình bị
hôn trầm, mình bị hôn trầm nó đánh mình.
Tu sinh
1: Dạ thưa Thầy, trong đó chín tháng, một vài bữa thôi chứ
không có nhiều.
Trưởng
lão: Nó vậy, nó còn đó con, nó còn. Hễ nó còn là nó hoàn toàn
nó cũng phải còn hôn trầm thùy miên thôi. Bữa nó có sức tỉnh thì hoàn toàn nó
không có, mà nó thiếu sức tỉnh con thì nó mất thì nó gục liền tức khắc. Cho nên
chuẩn bị, bởi vì Thầy thường nói mấy con nhiếp tâm là không được để niệm vọng
tưởng khởi lên. Cách thức dẫn như thế nào để niệm không?
Cho nên
mới tu một phút. Chớ còn không mình tu nhiều phút hay hoặc năm, mười phút, mình
vẫn dẫn được chớ sao không? Nhưng mà cái sức khả năng mình không đủ, không đủ
dẫn nó thì nó vẫn có niệm vô. Cho nên như vậy là cái căn bản tu tập của mình nó
mất căn bản, dậm chân tại chỗ.
Còn An
Trú tâm thì hoàn toàn không có niệm hôn trầm, thùy miên. Mà có hôn trầm, thùy
miên vừa xẹt vô, vừa gục một cái là không được rồi. Cho nên hoàn toàn phải
không có, khi mà an trú là hoàn toàn mình an trú. Bắt đầu an trú, không phải là
vô cái an trú ba mươi phút liền, mặc dù là mình nhiếp tâm ba mươi phút được rồi
không niệm. Nhưng mà khi vào An Trú thì an trú từ năm phút cho đến mười phút,
rồi tập dần lên cho tới khi mà ba mươi phút.
(16:16) Con ngồi, con đừng có thấy mình nhiếp
tâm được rồi thì bắt đầu qua an trú, đừng! An trú bắt đầu thụt trở lại. Tức là
mình cũng tập từ ít để mà đi lên thì nó sẽ không bị. Cái này con tập nó có thể
đến quá cái sức của con. Và đồng thời quá sức con thì cũng có lúc nó được tỉnh
thức, cho nên nó không bị gục. Nhưng có lúc bị, thì do đó bị hôn trầm thùy miên
như vậy là chưa nhuần nhuyễn lắm, chưa nhuần nhuyễn.
Cho nên
con phải tập lại, an trú lại trong cái thời gian ngắn. Để xem coi cái thời gian
ngắn đó, sáng, trưa, chiều, tối, khuya, xem bốn thời tu tập mình sẽ thấy đạt
kết quả chất lượng đàng hoàng, thì mình mới - tu tập một thời gian nhuần nhuyễn
- mình mới tăng lên. Và tăng cho đến ba mươi phút mà hoàn toàn an trú được,
không có hôn trầm, thùy miên đánh vào, thì lúc bấy giờ mới chuyển qua Tứ Niệm
Xứ mà tu tập.
Tu sinh
1: Thưa Thầy con hỏi, con tu tập lại mười phút có được không?
Trưởng
lão: Theo Thầy thấy cái khả năng con thì mười phút là được. Cái đặc
tướng con mười phút thì có thể được, có thể an trú được, chớ còn hơn nữa thì
không được. Con cố gắng tập lại cho nó thuần thục con. (Con cảm ơn Thầy)
Trưởng
lão: Còn cái tờ giấy này, Minh Điền con, Thầy có ghi trong này.
Bây giờ mình cố gắng tập. Mình tập an trú cho nhuần nhuyễn, nhuần nhuyễn rồi
mới, Thầy sẽ cho chuyển qua bên Tứ Niệm Xứ.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét