386- DÙNG PHÁP PHẬT ĐUỔI BỆNH
(00:00) Trưởng lão: Cho nên
con về mà khuyên lại cái người bệnh đau đừng có nên tự tử. Mà hãy nên sống cho
đúng những thiện pháp. Để đời sống này thiện pháp thì đời sau nó sẽ sanh lên,
nó sẽ gặp thiện pháp mà sống. Nó không có ở trong ác pháp, nó không có ở trong
cái khổ.
Nói chung
là về cái vấn đề thuốc thì Thầy thấy là không nên uống đâu. Mà mình nên tu tập,
rèn luyện về cái phương pháp tu tập để đẩy lui cái bệnh của mình thôi, chứ đừng
có nên uống gì khác. Phải nỗ lực, phải nỗ lực tập luyện. Bây giờ trong một cái
giai đoạn này thì hiện bây giờ, thì thay vì con là người đang bị bệnh, đang bị
bệnh đau, có khó khăn. Thật ra Thầy thiết nghĩ con phải tập, dụng cái hơi thở
của mình nhiếp tâm, nhiếp tâm, an trú để rồi đẩy lui bệnh thôi. Coi như là con
không phải nhiếp tâm, an trú để đi vào Tứ Niệm Xứ được, mà nhiếp tâm an trú để
đẩy lui bệnh. Còn quý thầy dù sao đi nữa người ta nhiếp tâm, an trú đi vào Tứ
Niệm Xứ là vì người ta sống một cái đời sống, người ta đã ly xả, nhưng chưa.
Còn con thì chưa có ly xả, bởi vì bệnh thôi. Cho nên vì vậy thì con không nên
cần uống thuốc đó nữa, mà nên nhiếp tâm. Tập nhiếp tâm trong hơi thở của mình,
an trú cho được trong hơi thở của mình thì bệnh gì con đẩy lui cũng được hết.
Nghĩa là cái người bệnh đó, thì các con sẽ đẩy lui được hết, không có bệnh nào
mà không đẩy lui được hết.
Hãy tin
rằng Phật pháp rất là thần diệu. Nó sẽ giúp chúng ta làm chủ được sanh, già,
bệnh, chết của mình. Con có nghe cái đạo Phật: “Làm chủ sanh già, sanh, già, bệnh, chết, bốn cái đau khổ
của kiếp người”. Mà bệnh, mà bây giờ thân mình có bệnh thì nó phải
làm chủ chứ. Thì làm chủ bằng cái phương pháp nào? Bằng cái phương pháp Chánh
Niệm Tỉnh Giác. Bằng cái sức tỉnh của mình. Mà mình tỉnh tức là mình nhiếp tâm
ở trong cái hơi thở, biết hơi thở ra vô là tỉnh. Con hiểu không?
(2:00) Đó, mà bây giờ giác là để đuổi cái bệnh
đó, tỉnh giác là để đuổi cái bệnh. Thì do đó con tác ý, con đuổi bệnh, con hiểu
chưa? Mình tỉnh giác được ở trong hơi thở tức là nhiếp tâm được trong hơi thở.
An trú được trong hơi thở rồi, thì bệnh nào cũng đẩy lui ra được. Nghĩa là cũng
đối trị được cái bệnh đó hết. Bệnh ngặt nghèo, bệnh thế kỷ gì cũng đi hết. Bệnh
thuốc phiện nghiện ngập gì cũng đi. Nghĩa là nói chung là bệnh ghiền, thuốc lá,
thuốc phiện, rượu chè gì là cũng đi hết. Ở đây con nghiện thuốc hay con nghiện
rượu đi, con chỉ cần tác ý, một cái câu tác ý và nhiếp tâm ở trong hơi thở thì
cái cơn nghiện con nó sẽ qua hết, nó không có bị ghiền. Cho nên ở đây Phật pháp
rất là vi diệu. Đức Phật đề ra một cái phương pháp để chúng ta làm chủ bốn sự
đau khổ trên thân tâm của chúng ta: sanh, già, bệnh, chết.
Đó! Thì
bây giờ con hoặc là một cái người thân của con, đang ở trong cái bệnh tức là ở
trong bốn cái khổ mà bệnh là một cái khổ trong bốn cái. Thì bây giờ mình phải
tập pháp nào để cho mình đối trị được cái khổ của mình? Con hiểu không?
Đó! Cho
nên vì vậy mà ráng nỗ lực tu. Chết bỏ! Nhất định là phải tu tập theo Phật pháp
mà thôi. Đó, thì như vậy thôi thì con sẽ hết bệnh, biết không? Con sẽ dần dần,
cái người bệnh sẽ hết bệnh chứ không có sợ hãi gì hết. Gan dạ! Đừng có sợ hãi!
Ai lại cũng một lần chết. Ai cũng có thân, có bệnh chứ ai mà không bệnh? Nhưng
mà mình theo Phật giáo rồi thì bệnh là một điều mình đuổi ra khỏi thân. Không
có sợ! Phải đuổi cho được, bằng được. Bởi vì Phật đã làm được, chư Thánh Tăng
đã làm được. Bây giờ ngay cả trong cái thời hiện tại của chúng ta, Thầy là một
con người trong cái hiện đại mà đã đuổi được bệnh. Thì mấy con cũng làm được
chứ đâu phải, chứ không phải là Thầy mà xương đồng, da sắt đâu. Các con cứ rờ
đi, các con thấy Thầy cũng bằng thịt, bằng xương như mọi người. Cũng ăn, cũng
uống như mọi người. Cũng giống như nhau hết. Thì lý đâu mà Thầy làm được mà các
con làm không được. Chứ phải chi mà rờ Thầy, xương của Thầy bằng đồng, da của
Thầy bằng sắt, thì Thầy làm được thì mấy con không làm được thì phải, Thầy khác
mấy con. Còn Thầy với mấy con y như nhau, con hiểu không? Cho nên Thầy làm
được, chắc chắn mấy con làm được.
(04:21) Thì như vậy thì cái sự làm chủ nó không
phải là khó đâu. Chỉ có chuyên cần tập luyện trong một tháng, hai tháng là con
sẽ làm chủ được bệnh của mình, đẩy lui được hết. Ráng cố gắng! Tuổi còn trẻ thì
phải chiến thắng tận cùng, đừng có đầu hàng trước những cái khó khăn. Cho nên
vì vậy mà phải nỗ lực, nỗ lực tu tập. Rồi khi mà tu tập làm chủ được bệnh rồi
thì Thầy sẽ hướng dẫn cách thức cho mấy con làm chủ được tâm, làm chủ được khi
mình già cả, làm chủ được khi mình chết. Muốn sống hồi nào thì sống, chết hồi
nào thì chết. Con thấy đạo Phật là thực tế như vậy đó. Phải ráng về tu tập đi.
Tu sinh 1: Kính
thưa Thầy! Trong cái vấn đề tu của con, đó là con thấy là nhiếp tâm nó hay bị
nhức đầu.
Trưởng
lão: À! Nhức đầu thì con nhiếp ít lại, nhiếp ít lại, nhiếp ít.
Mà mục đích nhiếp tâm của con là mục đích mà đuổi bệnh. Nghĩa là ví dụ thay
vì: "Hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra", thì con nhắc như
vậy.
Thì các
con mà đuổi bệnh thì các con cũng nói cái bệnh gì của thân con nè, thì con
nói: "Nhức đầu này
phải theo hơi thở mà ra", phải không? Thì "Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra
tôi biết tôi thở ra", thì đó là nhiếp ở trong hơi thở.
Còn: "Bệnh đau này
phải theo hơi thở mà ra", thì con thở ra. "Thân không bệnh này phải theo hơi
thở vô mà vô", thì cái thân không bệnh thì con hít vô. Con tác
ý rồi con thở ra, con tác ý con hít vô. Hoặc là con tác ý hai câu: "Cái thân bệnh đau này theo hơi thở
mà ra” và “Cái thân không bệnh này theo hơi thở mà vào", thì
con thở ra và hít vô, rồi con tác ý nữa. Các con tu suốt cái thời gian nhiếp
tâm là thời gian đuổi bệnh.
Chứ không
phải nhiếp thường như cái người mà: "Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra". Bởi vì
cái thân bệnh là cái thân đang ngặt nghèo. Đang chiến đấu trực diện với cái
giặc sanh tử thì mình chỉ sử dụng cái câu tác ý đó. Con sẽ về sẽ ghi lại cái
câu tác ý cho thuộc, rồi lúc nào cũng nhắc cái câu đó mà thôi: "Thân (bệnh gì) theo cái hơi thở
này mà ra và thân không bệnh theo cái hơi thở này mà vào", con
nhắc như vậy rồi hít vô, thở ra.
(06:32) Tu
sinh 1: Con có cần tập trung theo cái hơi thở ra vô không?
Trưởng
lão: À, mình chỉ cần biết cái hơi thở ra vô một cách nhẹ nhàng
chứ không có tập trung nhiều con, bởi vì con tập trung nhiều nó nhức trong đầu
con. Mình chỉ nhắc vậy rồi cái mình thở ra, thở vô. Rồi mình nhắc nữa, mình
thở, mình chú ý ở trên cái câu tác ý đó là quan trọng. Còn cái hơi thở ra, vô
đó thì nó không phải cần quan trọng lắm, cho nên đừng có tập trung ở trong cái
hơi thở nhiều. Mà tập trung trong cái lời tác ý đó nhiều, nó thành cái nội lực
đuổi bệnh. Đó, rồi con về.
Trưởng
lão: Về phần Gia Quang con.
Tu sinh
Gia Quang: Con xin kính lạy Thầy!
Trưởng
lão: Cái thời nào mà tu khó thì cái thời đó con nhiếp tâm cho
thật kỹ. Còn cái thời mà dễ thì nhẹ nhàng thôi. Mình phải linh động, khéo léo
con. Ví dụ như con chưa rành, mỗi lần mình tu tập mười lăm phút. Nhưng mình
khéo léo, mình biết cái thời đó hay dễ bị niệm nó nháy, hoặc là bị hôn trầm thì
mình thường mình để ý trong cái thời tu của mình. Và hằng đêm tu qua rồi là con
phải biết cái thời nào khó mà thời nào dễ. Mà cái thời khó là mình cảnh giác,
mình nhắc phải cẩn thận cái thời này là cái thời khó nè. Do đó con sẽ cảnh
giác, cẩn thận thì nó sẽ vượt qua được, phải không? Nó nhớ kỹ! Tập kỹ lưỡng,
cẩn thận, hẳn hòi, từ từ nó sẽ thuần, nó quen đi. Rồi nó sẽ tốt. Nó không sao
đâu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét