405- XẢ ĐẾN KHI TOÀN THIỆN MỚI VÀO TỨ
NIỆM XỨ
(55:14) Tu
sinh Giác Thường: Kính thưa Thầy! Thì việc nữa là "Không có thầy đố mày làm nên",
vì đó mà nương Thầy, Thầy và con đường Thầy đã đi qua rồi thì khúc nào Thầy
cũng biết. Cho nên thì nó "Sai
một ly đi một dặm", Thầy cũng biết. Thì hôm nay con thì xin
cầu nguyện Thầy, Thầy thương con giúp cho con, cho đến con đường cùng.
Con cũng
nghe lời Thầy để mà khắc phục, để mà tinh tấn siêng năng tu học ở tu viện,
không có lộ liễu, con xin hứa với Thầy như vậy. Cho nên vì đó mà hôm nay con sẽ
nghe lời Thầy, để trong một tuần này con sẽ theo dõi sự tu học của con mà Thầy
dạy cho con như vậy, để coi thử an trú tâm và nhiếp phục tâm, an trú tâm như
thế nào. Rồi con xin trình bày với Thầy.
Trưởng
lão: Đúng rồi.
Tu sinh
Giác Thường: Để cho nó có kết quả, chứ cái lớp này là lớp quan trọng
nhất để nó vào Tứ Niệm Xứ, cái này mà lơi qua để vào Tứ Niệm Xứ thì không được
gì.
Trưởng lão: Không
được gì hết đâu.
Tu sinh
Giác Thường: cho nên con thấy cái này là cái quan trọng, và con thì
cũng có cái lòng tham sau đây nữa. Cho nên con có thưa Thầy, trong những cái
lời thư của con nói gởi cho Thầy thì con thấy con có một cái tham, là trong con
còn phóng dật như vậy, thì con cũng xin thành tâm được xin sám hối Thầy, vì cái
sự vô minh đang còn thấp thỏi, chặng đường tu học của con đang còn kém lắm.
Cho nên
thỉnh Thầy phải thương con để dắt cho con lần lần, phải la rày, đập đảnh, phải
nói cho con để cho con biết cái pháp đó để con làm, với lòng từ bi của Thầy
quá. Vậy thì Thầy cũng chiều con quá để làm sao con biết cái đường hướng nào để
mà con đi, xin Thầy thương con.
(57:11) Trưởng
lão: Thôi ráng tu tập đi, rồi lần lượt nó nhuần nhuyễn rồi thì
Thầy sẽ cho tăng dần lên, dần lên, dần lên. Thầy biết rồi. Tuy rằng Thầy ở xa
mấy con, chứ Thầy biết mấy con tu cái gì, được cái gì, gì Thầy biết. Khi mà
được cái thư của con Thầy quan sát: “À,
để vài bữa ra thăm nó mới được, chứ không khéo thì nó lạc đường.”
Tu sinh
Giác Thường: Không phải là con lạc, mà cái tư tuệ này nó ra nhiều quá
đi.
Trưởng
lão: Tư tuệ đó.
Tu sinh
Giác Thường: Nó cũng làm động não nữa.
Trưởng
lão: Nó làm mất cái tâm bất động của con.
Tu sinh
Giác Thường: Mà con cứ xét nó ra, hôm nay mình tu bất động mà sao cái
này nó ra động quá vậy? Sao nghe Thầy nói là tăng trưởng thiện pháp, vậy thì
cũng thiện pháp mà, như vậy đó.
Trưởng
lão: Con lầm ở bên Tứ Chánh Cần của người ta.
Tu sinh
Giác Thường: Thưa Thầy! Cứ nghe nói là khi vô niệm không phải là vô là
niệm thiện, niệm ác mà bật hết, mà khi niệm thiện là mình tăng lên. Con cứ
tưởng là con lầm bên Tứ Chánh Cần.
Trưởng
lão: Bởi vậy cái pháp Tứ Chánh Cần, không khéo mình nhiếp tâm,
an trú bên nay để vào Tứ Niệm Xứ thì mình lại lầm Tứ Chánh Cần. Còn cái người
tu Tứ Chánh Cần thì lại nhiếp tâm, an trú theo cái kiểu mà ức chế thì lại là
mất Tứ Chánh Cần, nó lại lộn đường.
Tu sinh
Giác Thường: Kính thưa Thầy! Rứa là từ Tứ Chánh Cần mà bước qua Tứ Niệm
Xứ, thì cái khúc nào? Khúc nào là bước qua Tứ Niệm Xứ Thầy?
Trưởng
lão: Cái khúc mà bước qua Tứ Niệm Xứ là tại vì người ta quán, người
ta xả hết cái niệm rồi. Nó bất động, nó ở trong cái trạng thái bất động, tâm
thanh thản rồi, ba mươi phút rồi. Ba mươi phút mà bây giờ nó không còn niệm,
không còn hôn trầm, mà đâu có cần cái niệm nó khởi ra nữa. Người ta đâu có cần
quán xét để mà xả nữa, thì đó bắt đầu người ta qua Tứ Niệm Xứ, con hiểu không?
Còn con bên đây nhiếp tâm và an trú, mà an trú nó cũng không hôn trầm, thùy
miên được, thì ba mươi phút con cũng vào Tứ Niệm Xứ được rồi. Cái kia ba mươi
phút cái này cũng ba mươi phút mà.
Tu sinh
Giác Thường: Kính thưa Thầy! Là coi như cái Tứ Chánh Cần nó đến cái
khúc mà an trú, và đến khúc mà tâm bất động là coi như đến đó mà đã thuần thục,
thì mình bước qua Tứ Niệm Xứ hả Thầy?
(59:14) Trưởng
lão: Tứ Niệm Xứ, tức là nó không có niệm khởi, không có còn
quán nữa. Tức là nó hết động rồi. Thì Tứ Niệm Xứ nó hết động quán xả ngăn ác,
diệt ác; sanh thiện, tăng trưởng thiện. Mà cái thiện, toàn thiện, nó là tâm bất
động, thanh thản là toàn thiện. Còn một niệm thiện mà mình nghĩ là cái này là
thiện, cái này là tốt thì cái này nó chưa phải là tâm bất động. Cho nên phải xả
cho đến khi mà toàn thiện thì mới vào được Tứ Niệm Xứ, con thấy chưa? Con đường
tu nó rõ ràng, nó không có lộn xộn được. Nó làm lộn là nó động nhau hết.
Tu sinh
Giác Thường: Bởi trong cái câu mà: "Tâm bất động trước các ác pháp và các cảm thọ",
con nghĩ rằng ở đây đó. Thầy dạy cấp này là cấp coi như là, thiện mình cũng bất
động mà ác mình cũng không động, là coi như bên này là coi như hỷ lạc, hay là
đau khổ chi mình cũng tâm bất động. Như vậy là tâm mình đã bất động.
Trưởng
lão: Nhưng mà tâm bất động đó, thì tu ở bên con đó, cái pháp này
nhiếp tâm và an trú, thì vì nó an trú cho nên nó bất động. Cho nên nó không có
niệm thiện ác nữa. Còn cái kia tu Tứ Chánh Cần, nó còn niệm thiện, niệm ác.
Nhưng mà cái niệm thiện, niệm ác người ta, khi mà cái niệm ác đó thì người ta
ngăn diệt, cái niệm thiện người ta nói: "Tao
biết rồi".
Cũng như
đây là cái tư niệm mà, cái tư tuệ nó hiện ra: ”Phải tu như vậy, như vậy là đúng pháp, Thầy nói như vậy
mình mới hiểu”. Do đó là cái tư tuệ rồi, nó phát triển rồi
thì: "Tao biết rồi,
mày đi đi, chứ không có được ở đây. Ở đây là bất động, tâm thanh thản!",
đó cho nên tu Tứ Chánh Cần người ta cũng xả ba cái niệm thiện này, chứ người ta
không có tăng trưởng theo kiểu đó, mà người ta tăng trưởng cái niệm toàn thiện.
Cho nên đức Phật nói: "Ngăn
ác, diệt ác. Sanh thiện, tăng trưởng thiện". Nhưng mà cái
thiện toàn thiện, chứ đâu phải là thiện có thiện có ác trong này được.
Tu sinh
Giác Thường: kính thưa Thầy, toàn thiện là tâm thanh tịnh thôi chứ có
gì?
(01:01:02) Trưởng lão: Thì đó
là Tâm bất động,
thanh thản, an lạc, vô sự, là cái chân lý của đạo Phật.
Tu sinh
Giác Thường: Trở về đó coi như là thiện toàn rồi. Chứ còn mình chưa có
thiện toàn thì mình chưa có bất động.
Trưởng
lão: Mấy cái thiện đi làm từ thiện, bố thí đó thì nó là thiện,
thiện đối với ác.
Tu sinh
Giác Thường: Dạ!
Trưởng
lão: Đó con thấy chưa? Cho nên Thầy nói Thầy dạy đâu pháp nào ra
pháp nấy, tu sai là chết. Thôi Thầy vô con.
Tu sinh
Giác Thường: Thôi thì qua thời gian này thì con cũng xin thành thật
Thầy, cảm ơn Thầy rất nhiều, và cũng như con sẽ gắng, qua cái sự nhiếp phục và
an trú tâm của con để cho nó vững chắc. Trăm phần trăm là chắc. Và rà lại giới
luật của con, con xin con rà lại giới luật không phạm thêm một giới luật nào.
Con đã biết được đó là phạm thì con tránh liền chứ có gì.
Trưởng
lão: Thì ngăn liền, không cho phạm, thà chết chứ không có phạm
giới.
Tu sinh
Giác Thường: Hôm nay bởi mấy lần này con tới là con cúi mặt xuống ,
không lép, không liếc là lấy xúc vài ba vá cơm đổ vô bát rồi là nắm đồ về thôi,
ngoài ra cái gì mặc kệ, không cần.
Trưởng
lão: Phòng hộ mắt.
Tu sinh
Giác Thường: Còn trước khi đi là con nói là: "Phải ý tứ, cẩn thận đường đi, và
đừng dẫm đạp chúng sanh tội nghiệp lắm đó", con cứ nhắc vậy
thôi.
Trưởng
lão: Thôi bây giờ Thầy ra con.
Tu sinh
Giác Thường: Con xin Thầy cho con đảnh lễ Thầy.
Trưởng
lão: Thôi! Xá Thầy thôi cũng được con.
Tu sinh
Giác Thường: Con xin đảnh lễ Thầy, con cảm ơn Thầy rất nhiều. Con lạc
đường vì cái tư tuệ này, con xin thành thật cảm ơn Thầy.
Trưởng
lão: Thôi Thầy ra con, ráng tu tập Thầy sẽ trợ duyên giúp đỡ cho.
Thôi con vô đi con, Thầy về con. (01:02:43)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét