Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2023

411- TU SINH TRÌNH PHÁP

 


411- TU SINH TRÌNH PHÁP

(37:31) Vậy thì ở lớp chúng ta, hôm nay Thầy đến đây, các con những ai đã an trú tâm ba mươi phút đã đạt được, thì hôm nay mấy con sửa soạn y áo, túi sách của mấy con theo Thầy vô trong khu bên kia. Để Thầy sắp cho mấy con được ở gần Thầy hướng dẫn cho mấy con tu tập Tứ Niệm Xứ. Có ai được chưa? Rồi, con trình cho Thầy đi con.

Tu sinh: Thưa Thầy, con thì trong hai tuần lễ qua, con mới xin Thầy là từ lúc mà con tu mười lăm phút, rồi con lên ba mươi phút. Thì con tăng lên thì con thấy lúc đầu thì nó vẫn còn có cái vấn đề cũng khó khăn, thì sau thì con thấy là mỗi nhịp là nó đều là suôn sẻ hết, đều diệt được hết. Nhưng mà giờ nó vẫn còn chút ít niệm khởi, chứ nó không phải nó dứt hẳn, mà cái hôn trầm thì nó cũng chưa phải nó dứt hẳn. Mà bốn, năm ngày thì nó cũng đến nó đáo lại một lần, nó cũng gây khó khăn cho mình cũng không ít.

Nhưng mà cái đó thì con không sợ nữa, hiện giờ mình đã qua được cái trường lớp đó rồi, mình không còn ngán. Thì giờ là con chỉ còn có cái là bây giờ là cố gắng lo tu tập thôi! Là coi như là con tu mà nó đi thẳng trong ba giờ đồng hồ đó, thì con tu tập con đi kinh hành một giờ, hai giờ con ngồi, nhưng mà con thấy là hình như là con ngồi nó nhiều quá, nó cũng gần như là nó bị ức chế. Nó hơi nặng cái con người mình, thành thử con xả ra con đi kinh hành hai, con ngồi một, thì con thấy nó nhẹ mà nó dễ dàng cho mình đó.

(39:12) Trưởng lão: Được, con phải theo cái đặc tướng của mình. (Dạ) Mà khi đi kinh hành là cái mục đích của mình là phá hôn trầm, thùy miên. Cho nên trong cái đi là cái mục đích phá để làm cho mình tỉnh. Còn cái ngồi là lúc nào tỉnh mình ngồi mình tu. Bởi vì trong lúc này mình đang nhiếp tâm, chứ chưa phải an trú. Nhiếp tâm cho được hết niệm mới đến an trú. (Dạ) Mà các con lưu ý về cái phần này, Thầy dạy cho cách thức cho nó rõ hơn một chút xíu. Cách thức nhiếp tâm là chúng ta dụng cái phương pháp Như Lý Tác Ý để dẫn tâm từng hành động cho đến đúng ba mươi phút không còn một niệm, không còn hôn trầm nào hết.

Bất kỳ con ngồi mà nhiệt tâm mà nhiếp tâm bằng cái phương pháp Như Lý Tác Ý, mà khi nhiếp tâm thì các con ngồi thì không bao giờ có hôn trầm được. Bởi vì cái ý của mấy con luôn luôn tỉnh táo. Và nếu các con thấy nó lờ mờ, nó lười biếng, nó không muốn tác ý nữa là nó muốn lặng, nó bị hôn trầm. Thì do đó các con sẽ tác ý thành tiếng, chứ không có tác ý thầm. Mà có khi tác ý lớn tiếng nữa, để cho cái hôn trầm nó không còn tấn công con được. Đó là cách thức tu để nhiếp tâm. Mà bây giờ an trú, nó khó cái chỗ an trú, là vì cái hôn trầm, thùy miên nó dễ đánh vào cái chỗ an trú.

Bởi vì an trú con chỉ tác ý có một lần, chứ không phải tác ý nhiều lần. Cho nên ngồi chỉ biết cái đối tượng của nó, là cái cảm giác toàn thân ở trên cái hơi thở. Cho nên vì vậy mà nó an trú ở trong cái sự im lặng, cái sự thanh tịnh của nó, chỉ có một cái biết với cái hơi thở của nó mà thôi. Cho nên nó dễ lặng lắm. Bởi vì khi mà nó không còn niệm, nếu mà an trú mà còn niệm thì phải lui trở lại cái pháp nhiếp tâm. (Dạ) Mà pháp nhiếp tâm nó thuần thục rồi, thì nó sẽ không còn niệm. (Dạ) Nó không còn niệm là do cái nhu nhuyễn, cái thuần thục của cái tâm không khởi niệm trong khoảng ba mươi phút, là do cái pháp nhiếp tâm của con.

(41:20) Nhưng mà khi tu tập thuần thục rồi thì bước sang qua mà an trú tâm thì con cũng an trú trong cái khoảng thời gian một phút, rồi lần lượt tăng lên, dần lên. Chứ không phải là an trú một loạt để rồi có lúc thì có hiện ra một vài niệm, thì như vậy tu hoài dậm chân mất đi con. (Dạ) Cho nên vì vậy mà tu cho chắc ăn, tu cho chất lượng, chứ không khéo nó sẽ không chất lượng. Rồi tu…​

Còn bây giờ thì nó có cái siêng năng hơn, nó không có cái lười biếng hơn. Con thấy bây giờ tu nó có cái chỗ mà tu tập nó có tinh tấn hơn. Nhưng mà có cái điều kiện là chất lượng trong sự tu tập để nhiếp tâm và an trú, nó chưa có chất lượng.

Tại vì nó còn niệm, còn hôn trầm xen. (Dạ) Mà con phải tu sao mà chất lượng từ ngay ban đầu, từ một phút cho có chất lượng thật chất lượng, cho đến khi ba mươi phút hoàn toàn. Không tu thì thôi, mà tu thì không niệm, không hôn trầm, không vọng tưởng. Thì từ cái thời gian ngắn cho đến cái thời gian dài đều đạt được cái chất lượng của nó là không vọng tưởng, là không hôn trầm, thì như vậy mới được.

Chứ còn không khéo, nó cứ có niệm xen ra xen vô, xen ra, xen vô trong khoảng thời gian dài ba mươi phút đó, như vậy tu hoài, nó cũng vẫn còn hoài. Coi vậy chứ nó giảm xuống đó một phần nào thôi, rồi chờ đợi cho đến khi mà nó giảm thật sự, thì như vậy rõ ràng là con tu Tứ Chánh Cần, chứ không phải là tu Tứ Niệm Xứ.

Nhưng mà Tứ Chánh Cần lại là ức chế tâm. Bởi vì có niệm thì các con thấy nó vừa chớp lên thì nó dừng mất, nó không có phải quán xét như cái người tu Tứ Chánh Cần. Cho nên cái niệm nó lóe lên rồi nó dừng, thì coi như là phương pháp đó nó trở thành ‘biết vọng liền buông’, nó sai đi con!

(43:12) Cho nên vì vậy mà Thầy biết rằng các con thấy nó còn niệm. Mà còn niệm, thì tức là các con có sức tỉnh, các con đã thấy cái niệm nó hiện ra rồi, nó xẹt ra rồi mà nó lại mất. Thôi không còn. Vì vậy cho nên mình trở về với cái hơi thở của mình, biết thở ra, thở vô, nhưng mà nó vẫn còn niệm. Cái đó là cái rất là khó cho mấy con sau này chưa biết cách làm chủ tâm.

Tu sinh: Dạ, đúng rồi đó Thầy. Thầy nói vậy đúng rồi. Thì theo con tu tập thì con thấy mỗi khi mà, một mặt có ngày thì nó tinh tấn, nó vui vẻ mình thì nó không có bị vướng khởi niệm nào hết. Còn nếu mà cái ngày nào mà nó làm như nó hơi hơi lười biếng là nó bị cái niệm khởi. (Đúng)

Rồi thứ hai nữa, nó có một cái điểm là coi như là khi mà mình ngày nào đó mà nó bị hơi hơi hôn trầm đó thì đương nhiên khi mà cái tâm mình, mình ngó từ chót lỗ mũi xuống đó thì nó hơi hơi hôn trầm thì nó cắt đứt ngang cái đường hơi thở mình vô ra.

Trưởng lão: Đúng vậy.

Tu sinh: Nó cắt cái đường hơi thở vô ra, thì tức là cái hôn trầm mình đâm ra nó ngắt đứt thì đương nhiên là mình đứt quãng coi như là cái ngày đó mình tu cũng không được.

Trưởng lão: Đúng vậy đó con. Cho nên Thầy bảo tu phải có chất lượng hẳn hoi, để mình tiến đi từng bước, từng bước, chậm nhưng mà chắc ăn.

Tu sinh: Nhưng mà nay thì con thấy có kinh nghiệm, thì bây giờ con thấy là nó có khả năng, nó tiến bước hơn nhiều. Tại vì cái đó lúc đầu thì mình chưa có biết được, mình phải chịu.

Trưởng lão: Thì bây giờ phải tập làm sao mà con đạt được cái chất lượng hoàn toàn, không hôn trầm, thùy miên. (Dạ) Thì chừng đó con sẽ báo cho Thầy, để Thầy kiểm tra lại, bắt đầu Thầy sẽ cho vào Tứ Niệm Xứ.

Tu sinh: Dạ, mô Phật. Thì hôm mà Thầy đi Nghệ An tới nay thì con trông Thầy về quá chừng. Tại vì con không biết là nguyên nhân mình tu tập thì nó có đúng pháp hay là nó sai pháp, để con hỏi Thầy cho kỹ lưỡng để rồi con tu tập cho nó dễ dàng hơn. Tại vì những cái pháp mình tu, thì mình tu nó đi là như vậy thật, nhưng mà cũng có Thầy mới chắc ăn. Chứ còn không có Thầy thì con nhận thấy rằng cái điểm mình, cái không có chắc ăn. Thành thử hôm nay con trông Thầy về, hôm nay Thầy về con mừng quá chừng.

(45:30) Trưởng lão: Phải rồi. Bởi vì Thầy hướng dẫn cho mấy con, nhưng mà qua cái đặc tướng, qua cái hiểu biết của mình. Nhiều khi mình thấy Thầy dạy vậy, coi như là mình cứ theo cái phương pháp đó mình tu tập, mà mình thấy nó sao mình tu tập nó hơi khó khăn? Mình mới nghĩ ra cách thức cho nó phù hợp với mình một chút, thì khi mà nghĩ ra thì phải trình lại cho Thầy, (Dạ, mô Phật) để Thầy biết cho nó phù hợp hay không? Mà nó phù hợp với pháp của Phật thì Thầy cho mấy con tiến tới mấy con tập để cho nhiếp tâm và an trú tâm.

Tu sinh: Dạ, Mô Phật, thì cái pháp con cũng ráng cố gắng, con mong Thầy về đây để con đền ơn Thầy đâu đó đàng hoàng, để rồi con làm tiếp tục, con tu tiếp nữa. Chừng nào mà con nhận thấy mình chắc ăn, mà chắc ăn cho một trăm phần trăm (Đúng vậy), thì con mới là trình Thầy là lên lớp kế tiếp. Chứ còn nếu mà tự nhiên khơi khơi vậy thì con cũng chưa dám. Bởi vì cái, bây giờ Thầy biết coi như hiện tại bây giờ đó là, tu tập thì khúc đầu thì nó không có bị niệm khởi, mà còn cái phút chót mình lơ đễnh một cái là bị nó nhào vô.

Đó, nó hay bị cái khúc sau chót đó. Cho nên từ cái chỗ này là con giờ phải Chánh Niệm Tỉnh Giác thì đương nhiên nó mới qua khỏi cái đó được. Còn nếu mà mình thiếu Chánh Niệm Tỉnh Giác là bị cái đó liền. Đó, cho nên giờ con phải cố gắng cái Chánh Niệm Tỉnh Giác thì con mới xin Thầy để cho con cố gắng. Dạ, Mô Phật.

Trưởng lão: Thôi rồi, con. Con về.

Trong cái thời gian mà Thầy đi Nghệ An, rồi Hà Nội, mà Thầy về, Thầy lo cho sư Giác Thường nhiều lắm mấy con. (47:02)

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...