Thứ Hai, 8 tháng 5, 2023

463- ÔM CHẶT CÂU TÁC Ý

 


463- ÔM CHẶT CÂU TÁC Ý

(24:50) Tu sinh 7: Kính bạch Trưởng lão, con tu ba mươi phút Tứ Chánh Cần, rồi ngồi chơi xả tâm. Bây giờ con tu qua Định Niệm Hơi Thở thì thấy thở khè khè. Do viêm xoang, một bên thở ra, một bên thở không ra.

Trưởng lão: Không được! Bây giờ nó như vậy là con đã bị viêm xoang rồi, thì con dừng cái hơi thở, mà dùng cánh tay đưa ra, đưa vô để thay thế cái hơi thở của con. Con nhiếp tâm ở trong một phút của cánh tay đưa ra, đưa vô: "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra. Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô", con nhiếp tâm. Rồi sau này đuổi bệnh cũng bằng cánh tay luôn. Bởi vì cái viêm xoang, cái mũi của con rồi thì con dùng hơi thở thì nó sẽ làm cho con khó khăn. Cho nên vì vậy mà bỏ hơi thở đi. Rồi chừng nào mà đuổi hết bệnh viêm xoang rồi thì nó tu tập, mà không cần hơi thở cũng không sao hết. Nó có những cái điều kiện đó thôi, chỉ có ăn thua ở chỗ mà xả tâm thôi. Đưa cánh tay ra vô là tập sức tỉnh thức, để cho con được định tỉnh, để mà nhìn thấy từng tâm niệm mà xả. Giai đoạn căn bản là như vậy.

Tu sinh 7: Con tác ý: "Hít vô tôi đưa tay vô"?

Trưởng lão: Không phải: "Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra. Đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô".

Tu sinh 7: Dạ. Chứ không phải: “Bệnh viêm xoang theo cánh tay đi ra!” ?

(26:30) Trưởng lão: Còn con tập: "Bệnh viêm xoang này theo cánh tay mà ra!", cho cái viêm xoang con nó hết, có vậy thôi. Hễ con đưa tay ra thì: "Bệnh viêm xoang này theo cánh tay mà ra!" thì con đưa ra. "Thân không bệnh này theo cánh tay mà vào!" thì con đưa vào. Rồi "Bệnh viêm xoang này theo cánh tay mà ra!", cứ như vậy mãi thì cái bệnh viêm xoang của con sẽ ra. Khoảng độ nửa tiếng đồng hồ thôi, vừa nhiếp mà vừa đuổi bệnh.

Tu sinh 7: Còn những lúc khác thì ngồi chơi…​?

Trưởng lão: Ngồi chơi xả tâm, nhìn ý niệm của mình có niệm nào mình quán xả, tác ý, luôn luôn tác ý xả ra.

Tu sinh 7: Ví dụ như con có những niệm nhớ nhà, đó là Ái kiết sử thì con nên tu như thế nào?

Trưởng lão: Đơn giản: "Ái kiết sử đi đi. Ở đây tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự".

Tu sinh 7: Vậy nó tới nữa thì mình nói nữa…​?

Trưởng lão: Rồi tới nữa thì cũng tác ý nữa. Cứ như vậy tác ý hoài, đuổi hoài, đuổi chừng nào mà tụi nó đi hết thì con sẽ chứng đạt.

Tu sinh 7: Thưa Thầy, thời gian từ bây giờ đến bảy giờ thì cũng nghỉ ngơi, xả tâm?

Trưởng lão: Cũng xả tâm luôn, tu liên tục như vậy mới mau con.

Tu sinh 7: Thì con cũng phải đọc sách?

Trưởng lão: Đúng rồi, đọc sách tức là làm triển khai cái sự hiểu biết của mình hạn chế bớt để mình tập tu nhiều hơn. Và đồng thời cũng đừng bỏ cái giờ của mình triển khai cái sự hiểu biết của tri kiến của mình. Cố gắng tu tập đủ mọi mặt hết chứ không phải tu có một pháp. Rồi, con về con. Xong rồi mấy con?

Lên đi con, cứ nói, xá Thầy thôi con!

Tu sinh 8: Kính thưa Thầy con (…​)

(29:13) Trưởng lão: Ráng cố gắng học, học để triển khai tri kiến, tức là Định Vô Lậu đó con, để cho con xả tâm, làm cho học để hiểu biết.

Gần đây thì mấy con sẽ học những cái bộ sách Đạo Đức, Thầy đưa vào những cái mẩu chuyện thật sự gây cho nhiều cái hành động đạo đức làm cho chúng ta rất xúc động. Thầy cố gắng, Thầy đưa vào những cái mẩu chuyện đời mà nó gây chúng ta rất nhiều cái xúc động, cái hành động đạo đức của nó nói lên. Những cái chuyện nho nhỏ thôi mà nó nói lên được đạo đức của con người của chúng ta, mà nằm ở trong cái Đức Hiếu Sinh mấy con. Lòng thương yêu của chúng ta mà nó thực hiện được những cái hành động rất là đạo đức.

Như hồi nãy Thầy nói nhường chỗ ngồi cho một bà cụ, một người phụ nữ có con nhỏ ở trên xe buýt có chỗ ngồi là một hành động đạo đức. Chúng ta đứng xếp hàng để mua đồ mà chúng ta đứng trước, thấy một người ẵm con đứng sau, chúng ta nhường cho họ đứng trước chúng ta cũng đều là thực hiện đạo đức hết. Đó là đạo đức của con người, chúng ta biết thương người, cho nên phải ráng học nó.

Tu sinh 9: Con xin hỏi Thầy là tu Định Niệm Hơi Thở thì khi có niệm mới tác ý, còn khi không niệm thì kệ nó phải không Thầy. Khi nào mà xả xong hết thì không niệm nữa?

(30:44) Trưởng lão: Đúng rồi, xả tâm, xả niệm. Còn cái câu tác ý của mình nó quan trọng lắm. Con nhiếp tâm vào câu tác ý dẫn nó vào cho nó nhiếp vào trong. Mà cái câu tác ý để xả là tác ý nó để đúng cái đối tượng cái niệm của nó để cho nó xả, vì câu tác ý của mình. Luôn luôn lúc nào chúng ta cũng ôm cho chặt câu tác ý. Câu tác ý là cái phao mấy con vượt biển khổ. Là cái thân mấy con đang đau nhức ở trong thân, đó là cái biển khổ của mấy con. Mấy con ôm câu tác ý là ôm phao vượt biển, mà buông câu tác ý là chìm xuống biển. Thầy nói như vậy mấy con biết là câu tác ý của Phật là cái phao để cứu chúng ta vượt trùng dương, vượt biển nghiệp. Chúng ta đang sống ở trong cái biển nghiệp mà chúng ta có được cái phao là chúng ta sẽ vượt qua khỏi biển nghiệp.

Cho nên câu tác ý rất quan trọng, phải nhớ kỹ những cái điều này. Chứ không khéo mấy con coi thường câu tác ý là mấy con đã bỏ cái pháp vô giá. Không có một cái pháp nào mà đổi được cái pháp Như Lý Tác Ý của Phật dạy. Cái pháp vô giá cứu khổ chúng ta…​

Tu sinh 9: Con xin hỏi là khi không có niệm khởi mà ngồi thấy an, muốn ngồi thêm nữa để xả tâm. Vẫn tư thế kiết già nhưng ngồi để xả tâm thì có được không?

Trưởng lão: Không! Hễ là an cũng phải xả trạng thái an ra, để sau này nó bị tưởng an nó rồi, nó kéo dài con, nó bị tưởng mất thì không được. Khi nó an là tới giờ xả là xả luôn cái trạng thái an con, sống một đời sống bình thường.

Tu sinh 9: (…​)

(32:24) Trưởng lão: Là nó gợi dục con đó, tham cái an.

Cho nên tất cả những cái trạng thái nào đó thì không bằng trở về cái trạng thái bình thường của một con người. Mà trong cái bình thường nó rất là phi thường, nó không có một cái ác pháp nào mà tác động được tâm nó.

Còn cái trạng thái an đó là tại vì mình nhiếp tâm, mình an trú, thì nó phải an thôi. Nhưng mà khi hết giờ xả nó ra, tâm bình thường. Bây giờ thân mình đau, mình muốn an thì cho nó hết đau. Mà nó hết đau rồi thì mình xả ra chứ, tối ngày cứ ôm an, an đó làm gì đây? Rồi nó cứ nó ở trong đó, rồi nó kẹt trong đó rồi làm sao? Rồi bắt đầu nó cứ an hoài, đi ra ngoài đường người ta thấy nói: "Trời đất ơi! Cái ông này ổng có điên không? Ông không biết xe cộ gì hết, ổng đi ổng lủi vào xe", có phải không? Con mang cái trạng thái an đó nó nguy hiểm lắm. Người ta cho con là điên, chứ đâu phải là cho con Thiền Định gì? Xả sạch ra, đi bình thường như mọi người, thấy xe cộ đều tránh. Chứ không khéo con cứ an an, rồi con cứ lủi vô trong mình người ta. Người ta nói: “Trời đất ơi! Cái ông này bộ ông điên sao, ông lủi vô trong mình tui?”.

Tu sinh 9: (…​)

Trưởng lão: Rồi, vậy đi con.

Thôi bây giờ hết giờ rồi mấy con. Nỗ lực tu tập thật đúng pháp, cái gì sai hỏi, xin hỏi riêng Thầy. Thầy sẽ dạy từng người.

Và đồng thời sư Giác Thức, như mấy con Thầy đã nhận mấy con để rồi Thầy sẽ kiểm tra, rồi mấy con sẽ theo Thầy. Mấy con nhớ đừng phóng dật, xả tâm cho rốt ráo là mấy con sẽ theo Thầy hết.

Ở bên đó Thầy được mười lăm cái thất là dành cho mười lăm người đó. Còn nếu mà mấy con nhiều nữa thì chắc chắn là Thầy sẽ cất thêm nữa. Cái phước báu của mấy con có thì Thầy không có mua đất đai gì hết, họ cứ họ cho Thầy. Rồi tiền bạc của Phật tử gửi lên cúng dường thì Thầy xây, chứ Thầy có làm đồng xu, đồng điếu nào đâu. Tại cái phước của mấy con tu, có phải không?

(34:09) Mấy con thấy do cái chỗ tu tập của mấy con mà nó động lòng trời đất, cho nên vì vậy mà phật tử ở đây, người ta cúng dường, chứ Thầy có xin xỏ gì đâu. Người ta thấy Thầy ở đâu là người ta cúng đất cho cất mà thôi. Các con nhìn thấy những khu nhà mà Thầy cất dãy dãy, hàng hàng đó là đất người ta cho. Người ta cho Thầy tức là do cái phước mấy con nỗ lực tu. Các con thấy tu có phước chứ đâu phải không có phước đâu.

Cho nên được mười lăm cái thất rồi, tức là được mười lăm thầy rồi. Mà mấy con tu nữa là nó sẽ dành cho mấy con thêm những cái thất nữa. Mà mấy con tu ít là không có cúng dường đâu, có phải không? Bởi vì phước mình ít mà ai cúng dường? Mình tu nhiều, phước nhiều thì người ta mới cúng chứ, có vậy thôi!

Thôi, đến đây chấm dứt, mấy con về nghỉ ngơi, tối rồi. Chứ mà Thầy nói chuyện biết bao giờ cho hết! Tu hành mà. Càng ngồi gần Thầy, càng nghe càng hăng hái tu nữa. Gặp Thầy là một cái điều rất may mắn, mà gặp Thầy thì về nỗ lực tu, tu để theo Thầy, để làm được như Thầy. Đó là tâm huyết của mấy con đó.

Phải nỗ lực. Thầy luôn luôn lúc nào cũng đưa cánh tay mà lôi mấy con lên dòng sông nghiệp, biển nghiệp để cho mấy con thoát chết. Đó là một vị Thầy của mấy con đó! Cho nên mấy con cố gắng đưa tay lên cho Thầy, đặng có hễ mà hụp xuống là Thầy lôi lên để khỏi uống nước, uống nước biển khổ lắm. Nhớ kỹ, Thầy không bỏ một người nào hết!

Cái sai mấy con sửa lại hết, tu cho đúng lại hết thì con đường tu tập tới giải thoát hoàn toàn, làm chủ sự sống chết, chấm dứt luân hồi ngay khi chúng ta còn sống. Chúng ta muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống, không phải nói láo đâu, bằng chứng là nói thật sự. Các con đủ khả năng, các con mọi người đều có khả năng làm chủ được thân tâm.

Nghe lời Thầy mấy con sẽ làm chủ. Thôi đến đây xin chấm dứt nha mấy con, Thầy về, tối rồi. Rồi bữa khác Thầy tới nữa. (36:06)

HẾT BĂNG


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ.

  549-BAN KINH SÁCH TU VIỆN CHƠN NHƯ. Kinh sách của Tu viện Chơn Như chỉ kính biếu không bán . Phật tử cần kinh sách của Tu viện Chơn Như ...