477- CÁI BIẾT CỦA TƯỞNG
(23:00) Tu sinh: Bạch Thầy! Con
hỏi câu chót là trong trường hợp của con. Con đi dạo mát, con không có kinh
hành, con không có tọa thiền gì hết. Nhưng mà lúc đó thì con cũng nhìn thấy
cảnh vật bên ngoài vậy. Nhưng mà như không vầy, cái thân con thấy rất là khinh
an, mà cái tâm con lại lúc đó nó chỉ nghe cái hơi thở mà giống như con mèo nó
thở khì khì mà nó nũng nịu mình ở bên một lỗ tai thôi. Mình cái hơi thở đó
trong lúc đó không có con mèo mà cái hơi thở…
Trưởng
lão: Nghe nó thở rò rè, rò rè…
Tu sinh: Con
biết hơi thở ở lỗ tai đó, nó khác nhau nó không phải giống nhau. Con chú tâm ở
vào cái hơi thở đó. Nhưng mà con đi khoảng chừng hai mươi lăm thước, con tác ý
nơi khác, con phóng tâm thì cái trạng thái đó mất. Cái đó là hiện tượng gì?
Trưởng
lão: Cái hiện tượng của tưởng. Nó không phải cái ý thức của con thì
nó có hiện tượng khác lạ mà con đã nghe thì tưởng nó làm ra chứ không ai làm ra
cái đó. Nó là cái trạng thái của tưởng. Cũng như bây giờ con nghe nó khọt, nó
thở như con mèo rò rè, rò rè trong lỗ tai con. Thì sự thật ra con tác ý cái, nó
mất đi. Thì đó là cái trạng thái của tưởng nó thở. Chứ không phải là cái gì
hết, không phải có cái linh hồn con đang thở cái kiểu đó, không có đâu. Linh
hồn mà nó còn thở, đâu có bao giờ.
Tu sinh: Mình
thấy như nó có cái hơi thở như vậy nhưng mà giống như trường hợp không phải là
cái tâm mình nó đương định trên thân, nó không có chú tâm về vấn đề khác mà nó
lại chú tâm về cái vấn đề đó.
Trưởng
lão: Ờ nó không phải đâu, cái tưởng nó hiện ra thì tức là cái biết
của con là cái biết của tưởng nghe nó rò rè, rò rè đó vậy chứ là cái tưởng của
con thôi chứ hoàn toàn, cái ý thức của con hoàn toàn nó dừng lại để nó nhường
cho cái tưởng làm việc. Con cứ tưởng là ý thức của con chứ sự thật không phải.
Khi mà con tác ý ra, nó tỉnh lại, cái đó nó mất đi đó là bây giờ ý thức của con
nó trở về làm việc rồi.
Bởi vì
cái tưởng với cái ý thức của con nó dễ thay đổi với nhau lắm. Cái này nó làm
việc là cái kia nó dừng con không hay gì hết. Bởi vậy người ta rất sợ cái
tưởng. Là nó thay đổi không biết, chứ phải chi nó thay đổi mình biết, đó ờ cái
bây giờ nó làm tưởng nè, thì nó dễ. Đằng này nó thay đổi không biết gì hết hà.
Nó thấy cũng biết, nhưng mà không ngờ là cái tưởng. Không ngờ là cái tưởng.
(25:08) Cho nên nó có một cái gì nó lạ, nó
không bình thường của con là bị tưởng hết. Cái gì lạ ở trong thân con mà hiện
ra nó là tưởng. Cũng như con thấy người ta ngồi thiền mà thấy định tướng, thấy
khói trắng hay hoặc là màu xanh, màu đỏ, màu vàng gì, cho nó định tướng chứ gì?
Tưởng nó xuất hiện chứ cái gì mà định tướng. Mấy người định cái gì? Nó chưa có
Định thần túc mà là sao mà định?
Định của
Phật nó rõ ràng, nó bốn cái định của người ta rõ ràng. Nó phải vô cái Sơ Thiền
bằng cái Tứ Thần Túc chứ đâu phải vô bằng cái ý thức hoặc bằng cái sự nhiếp tâm
của mấy người đâu. Mấy người làm điên, mấy người cứ ở đó. Nó hoàn toàn là cái
tưởng thôi. Như vậy không có được.
Mấy con,
mấy con nghe Thầy nói rồi mấy con lưu ý! Hoàn toàn chúng ta rất là gần gũi với
bên cái tưởng lắm đấy mấy con. Tu tập dễ sai lắm chứ không phải dễ. Mà hầu hết
là các sư, các thầy tu đều bị cái trạng thái tưởng hết mấy con. Rất tội mấy con.
Mà người ta cứ ngỡ đó là mình tu đúng mấy con.
Bởi vì từ
thầy tổ dạy cho đến bây giờ không có ai gỡ người ta, người ta làm sao người ta
biết được. Chỉ có một người tu xong có Thiền Định rồi, người ta nhập được định,
người ta mới thấy được những cái trạng thái này. Nó không còn cái chỗ nào người
ta không thấy, người ta mới biết ra. Chứ còn không khéo người ta cũng không có
biết được. Nó vô hình vô cùng lắm.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét