535- KHÔNG ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG, VỆ SINH
THẤT Ở
(10:34) Thầy bảo đảm với con là trên hành tinh
này hiện giờ không có một cái lớp nào dạy chúng ta, không có một vị sư, vị thầy
nào dạy chúng ta tu tập làm chủ sanh, già, bệnh, chết, chấm dứt luân hồi, muốn
chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống.
Các thầy,
các sư hãy tìm xem coi có người nào dạy như Thầy không? Mà dạy mà bảo đảm rằng
tu phải chứng, có người nào dám vậy không? Thầy bảo đảm mấy con tu tập đúng
những gì Thầy dạy, làm đúng những lời Thầy đến điều hành mấy con thì mấy con
làm đúng, Thầy bảo đảm mấy con sẽ chứng đạo, sẽ tu giải thoát hoàn toàn, sẽ làm
chủ được bốn sự đau khổ của mấy con. Còn mấy con làm sai, mấy con tu không
đúng, mấy con lười biếng, mấy con ngủ nghỉ phi thời, ăn uống phi thời, oai nghi
không chánh hạnh thì điều đó là mấy con phải chịu trách nhiệm của mấy con. Sau
này có người tu chứng thì mấy con đừng trách mấy con là tại Thầy bỏ mấy con.
Không! Thầy không bỏ một người nào hết.
Thầy rất
tin, đây hôm nay mấy con thấy rõ, không có người mới, người cũ nào Thầy bỏ.
Thầy luôn luôn giúp đỡ mấy con tận tình, đem hết sức lực của mình ra giúp đỡ
mấy con. Nhưng mấy con làm không đúng, mấy con làm sai thì mấy con chịu lấy cái
hậu quả của mấy con làm sai. Và mấy con mất cái thời gian trong khi tu tập, mất
cái khoảng thời gian, bỏ phí cuộc đời của mấy con là mấy con tự làm mất, chứ
không phải Thầy.
Cho nên
một người tu hành thì không được dùng điện thoại di động. Người nào có điện
thoại di động dẹp hết. Nghĩa là trong Tăng đoàn của chúng ta không còn người
nào có điện thoại di động. Người nào có điện thoại di động là người đó phải đi
rời khỏi Tăng đoàn. Đây là sự quyết định để chọn lấy một người tu tập chứng
đạo. Không thể có điện thoại di động rồi gọi đầu này, gọi đầu kia, như vậy là
chúng ta phòng hộ cái gì đây? Mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý? Gọi điện thoại di
động để chúng ta nói chuyện nhau thì ý chúng ta còn gì đây? Tan nát hết rồi.
(12:36) Tu hành như vậy là tu cái gì? Dẹp hết
điện thoại di động thì mới gọi là tu. Đời bỏ hết, đừng chạy theo thế tục. Mang
máy móc này, máy móc kia mà vào thất tu tập là uổng phí một đời của mấy con.
Đời người ta tham ba cái vật chất này, nhưng đạo chúng ta coi nó là cây gai, là
sự đau khổ, là sự cản lối không cho chúng ta làm chủ được sự sanh tử luân hồi.
Phải dẹp tất cả!
Một người
tu sĩ phải biết giữ gìn vệ sinh. Như các con biết, thất của mình phải sạch sẽ.
Không phải là tu sĩ là những người lười biếng, thất cũng không quét, không dọn!
Tại sao chúng ta ở bẩn như vậy? Nhà của mình mà không dẹp sạch sẽ thì còn gì là
cái gì nữa? Chúng ta không những sạch sẽ trong nhà của mình mà ngay cả cái khu
của mình không được rác rến. Vệ sinh là một đức hạnh, một đức vệ sinh. Sạch sẽ
nơi mình ở là tránh bớt bao nhiêu bệnh tật. Sạch sẽ nơi mình ở là tránh bớt bao
nhiêu sự đau khổ. Người ta nói văn hóa, nhưng văn hóa mà ở dơ như vậy thì văn
hóa chỗ nào?
Cho nên
chúng ta phải biết đức hạnh vệ sinh, đó là một oai nghi chánh hạnh của một
người tu sĩ. Thất chúng ta phải gọn gàng, sạch sẽ, không được bừa bãi. Cái y
móc bên đây, cái áo móc bên kia, cái bát để trên hộp, đây phải đẹp ngay ngắn
hẳn hòi hoàn toàn. Trong phòng vệ sinh phải sạch sẽ, không được bừa bãi, bụi
bặm, dơ bẩn thì như vậy gọi là người tu sĩ. Người tu sĩ mà lười biếng như vậy
làm sao gọi là Chánh Tinh Tấn? Các con thấy, phải hiểu ý thức được vệ sinh hoàn
toàn. Người ta còn biết ý thức vệ sinh, chúng ta trong đạo thì phải Đạo Đức Vệ Sinh thì
chúng ta phải giữ trọn. Tại sao chúng ta không giữ trọn? Quanh thất bừa bãi!
Xung
quanh thất đã làm xung quanh có một cái sân bằng xi măng, cỏ không lên. Để làm
gì? Để tránh chúng ta phải nhổ cỏ mà chúng ta vẫn sạch sẽ. Trên cái nền nhà,
ngoài có cái sân bằng xi măng, cỏ rác có lên chỗ nào đâu? Đường xá thì đi có
đường bằng xi măng. Có cái chỗ nào không sạch sẽ? Vậy mà sáng sớm không chịu
quét. Các con không chịu quét để bừa bãi. Đi ở trên lá cây, đi trên bụi bặm như
vậy mà đi. Các con thấy chưa? Vệ sinh mình có chưa? Tức là oai nghi chánh hạnh
mình có chưa? Ngay cả là cái khu của mình ở, ngay cả là cái thất của mình ở mà
còn thiếu vệ sinh, không quét dọn!
(15:12) Các con biết cái Tu viện chúng ta là
cái Đại giới đàn. Đó là của chung của chúng ta, phải bảo vệ từng nước nôi, điện
nước, từng vệ sinh của Đại giới đàn. Nhưng vì chúng ta là những người nhập thất
tu hành, chúng ta ở chung nhau một cái khu của chúng ta, cái tiểu giới đàn của
chúng ta là cái thất. Mà cái thất không sạch sẽ, thử hỏi là cái Đại giới đàn
của chúng ta làm sao sạch sẽ nổi? Cho nên ở đây đức vệ sinh rất cần thiết.
Các con
nhớ điện thoại di động là tu sĩ là dẹp hết. Ly gia cắt ái, không còn vô trong
Tu viện mà ngồi đây gọi điện thoại về gia đình, vậy thì thôi về gia đình đi,
nói chuyện cho đỡ tốn tiền. Còn ở đây mà nói chuyện bằng điện thoại thì như vậy
làm động mình, động người. Cho nên dẹp xuống hết! Nếu mà người nào còn thì mấy
con hãy mang cái điện thoại đi về đi. Thầy đuổi thẳng, đuổi thiệt. Bởi vì ở đây
mất công Thầy, mang tiếng Tu viện Chơn Như học tu năm, ba năm, rốt cuộc rồi
chẳng ra gì hết! Thà là không có, còn hơn có mà không tu hành được thì mang
tiếng.
Cho nên ở
đây nhất định không có người nào. Tốt! Mà có là phải đúng thanh quy, nội quy.
Tất cả các thanh quy, Thầy chỉnh đốn trở lại thanh quy, tất cả cư sĩ trong Tu
viện và tu sĩ phải theo thanh quy. Cái nội quy của Tu viện phải làm đúng, phải
sống đúng. Người nào không làm đúng, không sống đúng thì đừng ở trong Tu viện.
Bởi vì ở đây tập thể nào cũng phải có cái thanh quy của nó, phải có cái nội
quy, cái kỷ luật của nó. Mà ai làm sai thì rời khỏi. Và trong Tu viện, nhất là
trong lớp học, vệ sinh…

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét