100-PHẢI NHIỆT TÂM, NGHỊ LỰC
MỚI CHỨNG ĐẠO
(07:48) Bây
giờ đó, căn cứ vào cái chỗ ngồi đó để thấy mấy con, cái căn bản của mấy con
cũng chưa đạt được nữa. Chỗ nhiếp tâm cũng chưa có chủ động được nữa. Rồi cách
thức mà nhiếp tâm cũng chưa có hoàn toàn.
Mà bây giờ
nhìn lại những người đệ tử theo Thầy, thí dụ như từ hồi nào tới giờ thì mấy con
thấy hàng ngày cái cơ thể mấy con thay đổi, già càng xuống rồi, sức khỏe càng
xuống rồi. Thì mấy con cứ nhìn đi, có phải nó thay đổi vô thường cái thân mấy
con vô thường, nó thay đổi đi dần muốn vào cõi chết rồi đó. Lơ mơ mà chết chưa
thành đạo gì hết, uổng cái công tu tập của mấy con.
Cho nên nhớ
kỹ trong vấn đề này, nhất là mấy con lớn tuổi, cần Thầy để ý và cần theo sát để
giúp đỡ cho mấy con vượt qua trong cái lúc mà tuổi mấy con lớn rồi, cái sức khỏe
nó không còn. Còn mấy con còn trẻ tuổi là nhiệm vụ mấy con phải tu sớm chừng
nào tốt chừng nấy, để đi ra những cái Trung tâm An dưỡng khi mà mở cửa ra mà để
dạy, thì mấy con phải lấy thân giáo của mình. Một người tu chứng thì thân giáo
nó rõ ràng rồi, Giới luật, Đức hạnh nó nghiêm chỉnh và sự làm chủ nó cụ thể, nó
rõ ràng, muốn chết hồi nào chết, muốn sống hồi nào sống. Mình đến lớp mình dạy
là cả một cái vấn đề người ta nhìn mình. Nhờ đó mà Phật giáo mới chấn chỉnh, nhờ
đó cái nền Đạo Đức mới sáng suốt ra được, các con hiểu chưa?
Cho nên phải
nỗ lực tu thật. Mà ở đây Thầy muốn cho mấy con tu nhanh và mau. Mai mốt chứng đạo
được Thầy mừng, mà chứng không được thì lấy roi quất. Tại sao tu vậy? Dạy thì hết
sức dạy, mà lại tu chơi sao? Ăn cơm rồi lo tu chứ! Ăn cơm rồi có ai bắt mần
(làm) cái gì đâu, mà tại sao tu không được?! Lẽ ra hàng ngày mình ngồi tu chứ
mình có làm gì đâu, các con hiểu chưa?
(09:41) Cho
nên nỗ lực ra mà tu tập thật sự để sớm chứng đạt được, làm chủ được là một cái
nỗi giải thoát cho bản thân của mình, không còn sợ các pháp vô thường. Bây giờ
nó mạnh đây chứ mai mốt đau nằm lăn xuống đó rồi không biết làm sao đẩy lui bệnh
nữa đó. Rồi chỉ còn có nước là cô Út kêu bác sĩ. Coi bộ chích không xong, chở
xuống nhà thương Biên Hòa đặng nằm, rồi đây huynh đệ phải đi xuống dưới nuôi. Mấy
con thấy khổ không? Còn không nuôi thì bây giờ để nằm đó chờ chết sao?
Ở đây hoàn
toàn là những tu sĩ, những cư sĩ mà tu tập ở đây không đến bệnh viện, chết bỏ.
Người nào mà đau bệnh thì dựng lên ngồi sừng sững như hồi nãy Thầy đó, ở đó nó
làm cái gì làm, cứ dựng thân cho Thầy, chết bỏ! Ai lại cũng chết chứ có người
nào sống được đâu mà sợ. Cho nên dựng thân lên, dùng cái phương pháp Nhiếp Tâm
và An Trú đẩy bệnh ra cho khỏi thân, rồi tiếp tục tu nữa. Chứ không có được đi
nhà thương, không có đi bác sĩ, không được rước bác sĩ. Ở đây Thầy nói cô Út cô
còn chạy cô lo Bác sĩ thuốc thang, Thầy khỏi! Thuốc ở trong bụng đó, lấy đó mà
ra uống, chứ không có uống ở đâu hết hà, bác sĩ cũng ở trong bụng mấy con đó,
chứ nó không có ở ngoài kia đâu mà rước vô đây mà coi.
Tu hành như
vậy chứ! Tu hành liều chết một lần chứ! Tại sao sợ? Đức Phật ngày xưa ngồi dưới
cội bồ đề nguyện: “Nếu mà không chứng đạo, thà nát thây dưới cội bồ đề
chứ không có đứng dậy, không có rời khỏi cội bồ đề”. Thì chúng ta tu hành
cũng vậy chứ! Lúc nào cũng rời hết hà, hễ nay hơi ốm ốm, hơi nhức đầu, nhức mỏi
tay chân cái: “Thôi, cô Út ơi, cô kêu bác sĩ dùm coi thử sao, sợ đây
không biết chừng nó bán thân con à!”. Mấy con chưa có gì mà lo bán thân rồi
hà.
Cho nên ở
đây Thầy nói thật sự: Đừng có sợ! Tất cả các pháp đều vô thường, đau rồi phải hết
đau chứ! Sợ gì mà lại phải đi bác sĩ?! Các con hiểu chưa?
Cho nên nỗ lực
thật sự tu tập. Ở đây người nào mà theo Thầy: “một là chết, hai là
chúng ta làm chủ”. Có vậy thì mới theo Thầy, còn không thì mấy con cứ
về đi. Sợ đau, sợ bệnh, sợ chết thì cứ về đi, đặng cho bác sĩ ăn tiền. Còn ở
đây thì không có sợ nữa, không có cho tiền ai ăn hết. Mình là người đi xin mà,
tiền bạc đâu mà trị bệnh?! Đi xin cơm người ta ăn còn không có huống hồ là xin
tiền người ta đi bác sĩ làm sao được?! Các con hiểu điều đó?
(12:03) Cho
nên ở đây nhất định đến đây là nhất định phải làm chủ bệnh, không có sợ bệnh.
Cho bệnh mày giết tao chết đi, tao chết đời sau tao sinh làm người nữa, tao
cũng tiếp tục tao tu nữa, có gì đâu! Sự tái sinh luân hồi chỉ là chớp mắt mà
thôi! Bỏ thân này thì tao có thân khác chứ làm gì tao mất. Bởi vì tâm tham -
sân - si tao còn tương ưng được thì tao sẽ sinh ra. Mà cái duyên tao đang tu
thì tao sẽ đi tu sớm chứ có gì đâu! Lo gì! Bây giờ già, cũng như mấy con già rồi
mà chết thì sinh ra cái đứa trẻ phải tu sướng hơn không? Để cái thân già tu nó
lộm cộm mà nó cực. Có phải đúng không mấy con?
Đó, thí dụ
như mấy con bây giờ lớn tuổi rồi: chết phứt đi cho rồi đi, cho mày đau mày chết
đi, đặng tao sinh làm đứa trẻ khác lên tao còn khỏe mạnh, tu mau hơn”. Nó còn
sướng hơn chứ sao?! Các con hiểu chưa? Cho nên đừng có sợ chết, cho mày đau. Thầy
nói thật sự cái người gan dạ là nhân quả nó sợ hãi vô cùng. Nó lo nó chạy trốn
chứ nó không có dám tác động mấy con đâu! Còn mấy con yếu yếu, sợ sợ: Ôi! Chu
cha ngồi hơi đau chân quá, coi bộ quý trọng cái thân dữ tợn, nó lại còn diệt mấy
con mau nữa chứ đừng nói.
Phải không,
mấy con nghe chưa?
(13:14) Rồi
bắt đầu về tập lại, một tuần sau Thầy kiểm lại coi mấy con nhiếp tâm dẫn coi được
không? Phải đúng ba mươi phút cho Thầy không vọng tưởng đó. Mà người nào mà còn
vọng tưởng đi ra đi, ở đây không có tu cái chuyện nó lâu lắc như vậy! Tu phải
tu thật sự tu, nhiếp tâm phải nhiệt tâm.
Có phương
pháp dẫn rồi mà còn để vọng tưởng như vậy thì Thầy kiểm Thầy thấy còn vọng tưởng
là cho đi ra hết. Thầy chỉ để một, hai người không vọng tưởng, Thầy đào luyện
cho họ tu chứng thì cả thế gian này nó cũng rúng động nữa!
Còn để mấy
con ngồi láng láng như thế này mà không người nào chứng hết thì mất công Thầy lắm!
Các con hiểu không? Cho nên vì vậy Thầy muốn nói như vậy là khích lệ mấy con phải
nỗ lực thật sự tu, tu cho được. Chứ không phải là Thầy vô tâm mà đuổi mấy con đâu?!
Các con hiểu chưa? Nhưng mà đó là cái sự khích lệ: phải quyết sống, quyết chết
để mà làm chủ giặc sinh tử, chứ không phải mình nói chơi, nói đùa được! Tu mà.
Bây giờ mấy
con hiểu rồi phải không? Rồi, bây giờ về thất nỗ lực. Mấy con cư sĩ về thất, Thầy
còn đi qua tiếp khách một chút xíu.
Rồi, mấy con
hỏi. Rồi, cứ hỏi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét