99-CHỈ NHIẾP TÂM BA MƯƠI
PHÚT
(05:19) Phải
không, mấy con nhớ kỹ những lời Thầy dạy: “phải dùng pháp mà dẫn vào
cái chỗ nhiếp tâm của mình, dẫn vào cái hơi thở”. Bởi vì cái hơi thở
là cái Thân Hành Nội để cho mình nhiếp cái tâm của mình cho nó đừng có niệm khởi,
mà chỉ ba mươi phút, trên ba mươi phút mấy con sẽ sai. Các con thấy mấy con nhiếp
được, cái mấy con ráng, ờ bây giờ nhiếp cho được một giờ đồng hồ, coi chừng mấy
con lọt vào tưởng. Thầy cho ba mươi phút chứ Thầy không cho hơn, mà người nào
tu hơn là người đó sẽ tu sai!
Cái lời của
một cái người thầy là một cái kinh nghiệm của người ta rồi, người ta dạy mấy
con cái thời gian đến đâu thì phải tu đến đó, chứ không thấy ờ bây giờ tôi nhiếp
tâm không vọng tưởng tôi tăng lên, tăng lên. Đừng có tu theo cái kiểu mà Đại Thừa
như vậy là mấy con sẽ lạc vào trong tưởng.
(05:59) Vậy
mà trong khoảng thời gian ba mươi phút có người bị tưởng chứ không phải không.
Nhiếp tâm không có niệm thì mấy con sẽ thấy nó sẽ bị những cái trạng thái tưởng
nó sẽ phóng ra, nó xuất ra. Nó không đơn giản, khi mà chúng ta ý thức không có
niệm thì nó sẽ bị. Các con hiểu điều đó. Cho nên vì vậy Thầy dạy ba mươi phút
là ba mươi phút, có một cái trạng thái nào, có ánh sáng hào quang, có ma có quỷ
gì mà hiện ra trong đầu của mấy con, có tướng trạng nào bóng đen, bóng tối gì
đó thì mấy con phải báo cho Thầy liền. Coi chừng nó bị rối loạn thần kinh chứ
không có gì hết!
Bởi vì ở đây
cái mục đích của chúng ta nó có cái phần ức chế tâm trong đó, ức chế cái sự hoạt
động của bộ não của chúng ta trong đó chứ không phải không đâu. Hoàn toàn nó
không có khởi cái niệm của ý thức thì nó bị ức chế, cho nên nó sẽ hoạt động
trong một cái chiều khác. Mà nếu mà không báo cho Thầy thì tới chừng mấy con trở
thành điên chỉ còn có nước mà chở mấy con xuống bệnh viện Chợ Quán, hay hoặc là
Biên Hòa, ra ngoài đó ở ngoài đó với mấy người điên ngoài đó, cho nó làm bạn
chung với nhau ngoài đó, chứ còn không cách nào mà Thầy cứu mấy con đâu?!
Cho nên ở
đây dạy mấy con mà nếu tu điên là do mấy con chứ không phải Thầy, Thầy dặn rất
rõ mà. Có cái gì bắt đầu con mắt chớp chớp, chớp chớp mà nó thấy hào quang sáng
ra thì báo cho Thầy liền. Chứ đừng có để đó nó chớp rồi nó phóng hào quang ra
đây nữa, nó làm Phật đó thì coi chừng không có được. Đừng có nghĩ: “Bây
giờ tôi chắc có lẽ là tôi phóng hào quang ra rồi đây, chắc có lẽ là tôi thành
Phật chứ không gì! Bây giờ nó hết vọng tưởng rồi thì chắc chắn là sẽ thành Phật”. Coi
chừng! Đừng có hiểu cái kiểu đó không có được đâu. Ở đây có cái trạng thái gì
thì báo cho Thầy biết ngay liền tức khắc. Bởi vì hôm nay là cái lớp để chuẩn bị
cho mấy con trong một năm phải chứng đạo. Phải làm sao tu tập chứ, để không cứ
kéo dài cái thời gian hoài mà không có người nào làm chủ được cái gì hết!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét