113-NHIẾP TÂM 30 PHÚT KHÔNG NIỆM MỚI DẪN TÂM VÀO AN TRÚ
(22:28) Trưởng lão: Con lên
đây, con có ngồi được chưa?
Cư sĩ Minh Điền: Kính
bạch Đức Trưởng lão! Con trình bày cái tu của con.
Trong ba mươi phút con còn một
vài niệm khởi. Rồi có đôi khi con phải lấy hơi thở cho thật dài, đó là cái bệnh
của con. Cái thứ hai là khi con ngồi con tỉnh táo thì không có niệm xen vào.
Trong ba mươi phút đó thì có một vài niệm nó xen vào nhưng mà khi con cũng lẹ
làng phát hiện, và khi con tỉnh táo mở mắt con trừ nó đi thì nó không xen vào.
Đó là cái sự tu tập với con, con xin trình với Đức Trưởng lão.
Trưởng lão: Được
rồi, như vậy là còn niệm, chưa hết, nhưng mà để Thầy dạy cách thức của con.
Trong thời gian mà con nhiếp tâm trong hơi thở đó, thì con có thấy nó có tức,
có mệt, có gì không?
Cư sĩ Minh Điền: Con
kính bạch Trưởng Lão, nó thi thoảng thôi ít lắm, rồi con tự điều tức lại, con
tác ý con điều chỉnh cái hơi thở nó nhẹ nhàng lại thì nó nhẹ nhàng, rồi có đôi
khi con: “hít vô tôi biết
tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, thì nó bắt đầu con mới hơi
thở có khi năm phút rồi con mới khởi cái ý tác ý lại: “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”, và có đôi khi con hít vô, con ra lệnh cái nó hít
vô, thở ra một thời rồi cái con thử không hít vô thở ra thì cái tâm con nghe
hơi thở vậy trong vòng năm phút, rồi con thở lại rồi tác ý con hít vô thở ra.
Cái lỗi của con thì trong ba mươi phút vẫn còn có niệm vào.
(24:17) Trưởng lão: Có
niệm, ừm!
Bây giờ đó thì con sẽ về con tu
tập như thế này, nhớ kỹ! Đây là hỏi về cái phần cái cách thức trình bày để cho
Thầy biết được cái căn bản của mình nhiếp ở trong cái hơi thở như thế nào. Để
cho hoàn toàn là có thể nói là suốt trong ba mươi phút mà mình tu tập như thế
nào mà không một niệm nào mà xen vào, để cho mình nhiếp tâm cho được.
Mà nhiếp tâm được rồi, mình mới
tập an trú tâm, an trú tâm bằng cách dẫn nó vào sự an trú. Chứ không phải là
ngồi mà nhiếp tâm hết vọng tưởng rồi nghe cái sự hỷ lạc, an lạc của thân tâm
của chúng ta thì cái đó là chúng ta bị ma chứ không phải do chỗ chúng ta dẫn
vào. Cho nên ở đây, con lưu ý về cái phần này!
Bây giờ còn về con tu mười phút
thôi. Mười phút thôi chứ không được tu ba mươi phút. Tu mười phút rồi xả nghỉ.
Xả nghỉ trong mười phút, rồi mới tập lại mười phút thôi. Mười phút hoàn toàn là
chủ động điều khiển hơi thở, có pháp Như Lý Tác Ý hoàn toàn, hẳn hòi, đừng lười
biếng. Bởi vì nãy giờ Thầy nhắc đó, nhiệt tâm tác ý! Thí dụ như: “hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết tôi thở ra”, nếu mình lấy hơi thở để cho mình nhiếp tâm thì
phải nhiếp cho đạt được ở trong hơi thở.
Mà xem nếu có cái trường hợp nào
mà tức ngực. Bởi vì mình luôn luôn là mình ôm ấp cái ý thức của mình với cái
hơi thở, cho nên luôn luôn nó phải dính chặt chứ còn không có thể nào để cho nó
rời ra. Mà rời ra thì nó nhá mình một niệm, nó nhá thôi mình vẫn thấy tỉnh. Cái
sức tỉnh mình còn cho nên mình thấy, nhưng mà thấy nó còn nhá tức là hoàn toàn
mình chưa có đạt được cái chất lượng của một cái người để đi vào Tứ Niệm Xứ.
Bởi vì trên pháp Tứ Niệm Xứ mấy con thấy Trên-Thân-Quán-Thân không có niệm mới
quán, mà cái người còn niệm là không quán. Bởi vì, trên thân quán thân để nhiếp
phục tham ưu, nó nhiếp phục cái vi tế của nó chứ nó không phải nhiếp phục cái
niệm khởi ra.
Còn bây giờ chúng ta thiếu sức
tỉnh thì chúng ta ở trên Tứ Niệm Xứ không thể quán được. Cho nên biết bao nhiêu
các trường thiền của các sư ở bên Nam Tông, họ đã không hiểu được cái chỗ này
cho nên vì vậy mà họ cũng gọi là Trên-Thân-Quán-Thân, hay Trên-Tâm-Quán-Tâm,
Trên-Thọ-Quán-Thọ nhưng cuối cùng họ chỉ ức chế tâm mà không có tu tập đúng.
(26:33) Cho
nên Đức Phật nói: Tứ Niệm Xứ là cái lớp thứ bảy trong Bát Chánh Đạo, Chánh Niệm
của người ta. Mà Chánh Niệm mà còn những cái niệm thô như vậy sao được? Chỉ ở
trên Tứ Chánh Cần thì mới có cái niệm thô như Thầy đã nhắc mấy con mà.
Cho nên ở trên Tứ Niệm Xứ là hoàn
toàn cái người đó ngồi lại, tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không
niệm. Không có niệm, không có nương vào hơi thở mà nó vẫn biết hơi thở, đó là
Tứ Niệm Xứ. Vì vậy mà cái thời gian kéo dài nó được từ một giờ đến sáu tiếng
đồng hồ, nó mới nhiếp phục được những cái tham ưu ở trong tâm của chúng ta, tức
là tham, sân, si đó, vi tế chứ nó không còn thô. Thô là nó hiện ra cái niệm.
Hiện giờ mấy con ngồi, đó như bây
giờ Minh Điền nói là còn thô cho nên nó mới có khởi niệm. Nhưng mà vì chúng ta
có tập cái tỉnh thức, cái tỉnh giác cho nên cái niệm nó nhá lên là chúng ta
thấy cái niệm rồi. Còn chúng ta còn đang mê chưa có cái sức tỉnh giác thì khi mà
niệm nó khởi chúng ta không có hay. Nó mới bắt lôi chúng ta một đoạn suy nghĩ
một hơi, mới tỉnh giác, mới nhớ là mình bị lôi. Các con hiểu chưa?
Còn bây giờ chúng ta tu tập chúng
ta có cái sức tỉnh giác rồi nhưng mà cái sức mà định tỉnh nó chưa có cho nên
niệm nó còn vô. Buộc lòng cái sức định tỉnh chúng ta có, tức là tỉnh thức chưa
có đủ mà tỉnh giác chúng ta có. Bởi vì giác là giác ngộ, thấy biết, còn thức là
hoàn toàn nó soi vào cái nơi đó, chỉ một duy nhất mà thôi, không có hai, nó gọi
là Thức. Còn cái kia nó giác, nó Giác là cái niệm gì khởi ra nó biết liền. Còn
cái người chưa có giác, thì nó khởi ra không biết, nó lôi một lúc rồi mới biết
thì đó là nó chậm.
(28:21) Cho
nên ở đây con về tu mười phút thôi, sau một tuần lễ hay hoặc là ba ngày thôi sẽ
trình Thầy, để coi cái kết quả tu tập. Bởi vì ở đây kiểm tra và đôn đốc cách
thức tu tập cho đúng, thời gian mấy con sẽ ngắn. Thầy dự định năm nay, nội
trong năm nay tới sang năm mà gọi là tới Tết, là ở trong cái số chúng của chúng
ta phải có người tu chứng. Nghĩa là mấy con sẽ nhiếp tâm và an trú, và trên Tứ
Niệm Xứ sẽ kéo dài suốt sáu tiếng đồng hồ. Và đồng thời khi mà người nào được,
Thầy lôi ra ngoài kia gần bên Thầy là Thầy cho luyện Tứ Thần Túc. Còn mấy con
chưa có xong thì không có bao giờ mà Thầy lôi ra ngoài đó cho mấy con luyện Tứ
Thần Túc.
Thầy cất nhà sẵn sàng. Thầy làm
cơm nước sẵn sàng cho mấy con, có người mang cơm đến cho mấy con ăn để mà luyện
Tứ Thần Túc, không có lo gì hết. Nghĩa là cơm của Phật tử nấu ngoài kia đem vô,
không có cần lo. Nhưng mà được Thầy lôi qua đó thì mới được ngồi đó mà luyện Tứ
Thần Túc, chứ còn không khéo thì không bao giờ mấy con vào định.
Đó thì mấy con phải nỗ lực như
thế nào, bây giờ, ngay từ bây giờ phải tập từ mười phút, như bây giờ cái trình
độ căn bản của mấy con có. Hôm nay thì Thầy thấy con cũng lớn tuổi rồi. Cái sức
mà già nó cũng sẽ thấy nó rõ rồi. Cho nên trong khi đó phải nỗ lực chứ nó không
phải còn khỏe như lúc trước đâu! Cho nên nỗ lực tu tập thật sự, thời gian này
thu ngắn lại, sang năm tu xong được là khỏe rồi.
(29:48) Nghĩa
là bước qua một cái Tết là mấy con phải thực hiện được tất cả những ác pháp mà
tác động vào thân tâm của mấy con là xả xuống hết, không được để cho nó phiền
não, giận hờn hay hoặc là người ta nói oan ức, nói tức tối gì thì cũng buông
xuống hết cho Thầy. “Các
pháp vô thường, không có pháp nào là ta, là của ta, là bản ngã của ta”, thì
đừng có trách cái pháp nào để cho tâm của mình bị động. Các con hiểu chưa?
Cho nên nỗ lực thật sự, rốt ráo
năm nay phải làm cho được, phải tu cho được, để tiếng nói của chúng ta có. Tăng
đoàn chúng ta có là phải có người tu chứng. Chứ không riêng gì người cư sĩ hay
hoặc là người tu sĩ. Tu sĩ, cư sĩ đều là phải tu tới nơi tới chốn. Chúng ta chỉ
khác nhau có chiếc áo, chứ con người của chúng ta là bỏ hết cuộc đời vào đây tu
rồi. Chứ không phải là ngồi đầy tu còn mai mốt chạy về thăm nhà, thăm vợ, thăm
con, thăm cha, thăm mẹ nữa. Mà ở đây nhất định là đi tới chớ không có lui,
không có trở về nữa. Chết là chết! Chết ở đây Thầy đem Thầy chôn ở dưới gốc cây
tràm kia cà. Chứ không có nói là trở về, trở về. Còn gia đình có thương thì để
chồng mình tu tập cho tới nơi tới chốn, rồi chừng đó người ta về người ta hướng
dẫn cho. Để trôi lăn ở trong lục đạo, sống chết không biết, ở đó mà chạy theo
ăn uống, ngủ nghỉ, thì suốt cuộc đời ngu si đến cái mức độ đó đó, đau khổ mà cứ
ôm ấp cái đau khổ, đó là cái ngu si! Còn ở đây người ta tu tập để người ta được
giải thoát, người ta làm chủ được sự sinh tử. Thì như vậy phải nỗ lực chứ!
(31:17) Bây
giờ tuổi mấy con thấy, nhìn có các Sư các Thầy đầu bạc hết rồi, sắp sửa chết
rồi mà tại sao không nỗ lực?! Cho nên Thầy kiểm tra là Thầy đưa vào cái pháp
phải tập, Thầy nói phải dẫn tâm là mấy con nhớ dẫn tâm. Nhưng mà có cái trường
hợp nào xảy ra thì phải mau mau báo cho Thầy biết, để cho Thầy dẫn dắt mấy con
đi đúng với cái đặc tướng của mình. Vì đặc tướng của mình không hợp với hơi thở
thì Thầy sẽ dẫn dắt cho mấy con hợp với hơi thở.
Đó, thì bây giờ con về nương vào
hơi thở tác ý, dẫn đàng hoàng không có niệm nhá nào được hết. Đó, thì cách thức
như vậy mười phút. Được mười phút rồi đến đây Thầy dạy thêm, nó vậy chắc ăn,
chứ đừng có để nhá ra nhá vô nữa. Rồi con cứ về.
Còn ai nữa không?
Rồi, con cứ trình Thầy. Ngồi tại
chỗ đi con. Nó như thế nào con cứ trình,rồi Thầy dẫn dắt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét