130- KẾT HỢP THÂN HÀNH NỘI NGOẠI DỄ
NHIẾP TÂM
(00:00) Trưởng
lão: Con hỏi Thầy con! Rồi tới phần mấy con. Lần lượt Thầy
sẽ trả lời hết mấy con mà, bởi vì đây là quan trọng lắm mấy con.
Sư Gia
Hạnh: Con là Gia Hạnh. Qua cái sự kiểm tra vừa rồi, thì Thầy cho con
là cái thân nó yên tịnh thì chỉ cho nhiếp tâm trong năm phút. Thì qua những cái
thời gian tu tập với chúng thì con thấy nó rất là tốt trong cái tình hình tu
tập. Nhưng mà thỉnh thoảng vài ba thời như vậy nhiều khi ý nó có nhá lên chút
đỉnh. Nhưng mà khi ý nó nhá lên thì mình đã trở lại hơi thở bằng pháp Như Lý
Tác Ý thì nó mất. Thì như vậy thì trong cái quá trình đó thì Thầy chỉ dạy giùm
con coi.
Trưởng
lão: Con bây giờ con tiếp tục con tu, chừng nào mà hoàn toàn…
Nó còn một, hai niệm nó nhá. Chừng nào mà thời nào con tu tập nó cũng không có
nhá, nó không còn niệm nữa, thì lúc bấy giờ mình mới tăng. Còn bây giờ nó còn
một, hai niệm thì con cố gắng con tu tập tiếp tục. Tiếp tục mình cố gắng, càng
lúc nó sẽ cái sức tỉnh nó càng tăng lên thì cái niệm nó không còn có nữa. Tiếp
tục như vậy thôi!
Sư Gia
Hạnh: Nhưng mà thời gian mà tu tập thì con xem nhiều khi con rất
là ít ngủ, nhưng mà sức khỏe thì nó bình thường.
Trưởng
lão: Không sao đâu con! Nó ít ngủ là tốt, bởi vì mình lớn tuổi
rồi, và như vậy thì mình không sợ đâu con. Đừng sợ. Rồi bây giờ con hỏi Thầy
con.
Sư Gia
Khánh: Dạ, kính thưa Thầy! Trong thời gian cũng như là từ lúc mà con
lên đến lớp Nguyên Thủy, nhiều khi sự làm bài của con cũng có tình trạng như cư
sĩ Gia Lộc vậy đó. Còn cái phần hiện bây giờ con đang ở cái tình trạng đó. Còn
phần mà tu tập về Định Niệm Hơi Thở thì Thầy dạy con là tu mười phút, thì con
tu mười phút thì có lúc thì cũng được, có lúc thì chưa đến mười phút cũng bị
niệm. Và cái phần này cũng có chuyện liên quan đến cái thân của con, vì cũng là
cái trước kia là con bị nặng cái ngực cũng năm nay rồi, cho nên cái thân nó
ngồi cũng hơi có thời gian lâu nó sụp xuống.
(02:21) Rồi khi đêm tối, như khuya này con
nghe, con thức dậy đi kinh hành. Nửa tiếng đầu thì xong, con ngồi lên ghế nghỉ
để con lấy sức để mà con tu tập. Thế là nó bị cái ngoan không nó đánh vào và
con bị ngủ. Như vậy con sáng dậy cái con thấy mình, nhận xét mình như vậy là
không được, phải như thế nào để mà cố gắng để mà vượt qua khỏi nó. Để lúc này
kiếm cây tàu để mà con thoát ra, để mà con kiếm cái cây nữa để mà cố gắng để
vượt qua. Như vậy khi xa Thầy nhắc con cố gắng dũng mãnh hơn.
Thì như
vậy sáng hôm nay thì con lên lớp thì nghe Thầy về. Thì trong khi sáng này con
ngồi đây thì tâm con nó cứ gom vào thân, thì con thấy gom vào nhân trung, và
gom vào thân. Thì con nhìn chỗ nào, cũng như con gom chỗ nào nó tụ ngay chỗ đó.
Và cũng ngồi thời gian lâu thì cái thân con thấy nó cũng ê, và ngồi thời gian
cũng lâu. Mà thấy cũng tác ý cái thân cho thọ không có động, cảm thọ cũng vượt
qua, như thế là như thế nào? Xin Thầy chỉ dạy cho con thêm.
(04:08) Trưởng
lão: Bây giờ con cứ tiếp tục theo cái phương pháp đó,
trong khoảng thời gian nếu mà còn niệm thì con lui lại ngắn hơn, phải không?
Còn những cái vấn đề mà nó xảy ra lúc nó an, lúc nó không an, thì vấn đề đó nó
không có quan trọng lắm, nó thuộc về cái tưởng rồi. Nhưng mà cái vấn đề hiện
bây giờ con tập làm sao mà con làm chủ thôi.
Còn cái
vấn đề mà hôn trầm thùy miên, con biết cái giờ đó nó hay bị thì con nên tập đi
kinh hành, để mình khắc phục đừng cho nó ngủ sớm, hoặc là nó bị hôn trầm thùy
miên trong cái giờ mình tu tập thì không tốt, phải không, con nhớ kỹ. Thì do đó
con ôm cái hơi thở mà con thấy không bị tức ngực, không bị thì con ôm hơi thở.
Còn nếu mà nó bị tức ngực thì con chuyển qua cánh tay đưa ra, đưa vô. Cánh tay
là cái người siêng năng, cái người lười biếng thì không có tu tập nổi đâu. Bởi
vì cánh tay chúng ta đưa ra, đưa vô thì nó mất công lắm. Còn cái hơi thở là cái
người lười biếng thì có thể được, tại vì mình không cần đưa mà cái hơi thở nó
phải thở thôi.
Cho nên
vì vậy mà ngồi, hầu hết là Thầy biết là cái người mà tu hơi thở là cái người
lười biếng, còn cái người đưa cánh tay ra vô là cái người làm siêng. Bởi vì làm
biếng thì mình ngồi, mình đâu có đưa tay. Mình ngồi, tay chân mình im lìm vậy,
thì bắt đầu nó mà cứ cái hơi thở ra vô đó mình tác ý theo nó rồi mình tu. Cho
nên dễ sanh làm biếng lắm, cái hơi thở mấy con chứ không phải không đâu! Chứ
đừng nói hơi thở tốt đâu! Hơi thở là tượng trưng cho sự lười biếng, không có
chịu hoạt động để cho cái cơ thể tự nó hoạt động mình theo đó mình tu. Cho nên
đó là cái lười biếng chứ không phải là cái siêng năng. Cho nên cái người nào mà
tu tập cánh tay mà đưa ra vô là cái người siêng năng. Mà nếu mà không đưa tay
ra vô thì nó đâu có tự đưa tay ra vô được đâu, cho nên mình phải siêng năng.
Thầy nói
đó là đúng mấy con! Cho nên cái người lười biếng ít có khi mà đi kinh hành lắm,
mà cái người siêng năng là người ta hay đi kinh hành. Bởi vì đi kinh hành cũng
tập trung y như mình hít thở chứ có gì khác đâu. Mà vả lại người ta đi kinh
hành người ta còn kết hợp cả hơi thở vừa bước đi.
Mà cái
người mà nỗ lực mà người ta nhiếp tâm cho đạt được thì người ta cũng kết hợp
với hơi thở, phải không? “Hít
vô” thì người ta đưa tay vô, “thở ra” người ta đưa tay ra. Chứ đừng có
đưa lộn xộn, hít vô mà lại đưa ra thì nó trật.
(06:13) Đó, mình đưa vô thì nó hít vô, mình thở
ra thì đưa ra thì nó nhịp nhàng lắm mấy con, vừa hít vô, vừa đưa ra. Thì do đó
cả hai cái thân hành nội và thân hành ngoại nó cộng lại để cho chúng ta nhiếp
tâm, thì nhiếp tâm nó chính xác lắm mấy con, nó chất lượng. Mà nó chứng tỏ là
mình siêng năng, siêng năng là tại vì mình có đưa tay ra vô để phụ với hơi
thở: “Tao cho mày hai cái
này, hai cái thân hành này mà tao nhiếp vô chứ đừng nói chuyện mà phóng ra”.
Có phải không, mấy con thấy không? Đó là cách thức.
Nhưng mà
giờ mà nhiếp hơi thở mà nó bị rối loạn, nó nhức đầu hoặc là nó sanh ra cái bệnh
chướng gì, bởi vì nói chung là hơi thở là cái thân hành nội rồi, cho nên nó,
khi mà mình tập trung nó đó, thì coi chừng nó gây ảnh hưởng của tim gan, phèo
phổi mình dữ lắm ở trong đó đó. Còn cái tay này nó không có sao hết, nó có mỏi
tay thôi chứ nó không đến nỗi mà nó hư gan, hư phổi mình ở trong đó đâu!
Còn cái
hơi thở, mình thở bậy bạ nó hư ruột, hư gan mình ở trong đó, thậm chí như mà
thở không đúng cách nó thúi ở trong đó luôn. Cho nên cái hơi thở nó quan trọng
lắm mấy con, nó là thuộc về hoạt động của nội tạng. Một cái người không thở là
cái cơ thể phải chết thôi, nội tạng nó dừng lại. Còn bây giờ mình còn thở là
cái nội tạng nó còn hoạt động, cho nên nó sống.
Đó, thì
mấy con thấy cái vấn đề quan trọng, cho nên Thầy không có nhất thiết là cái hơi
thở, mà tập cánh tay đưa ra hoặc là đi kinh hành, điều đó là cái điều mấy con
tu tập. Cho nên vì vậy mà kiểm tra, cho nên vì vậy đó con tập theo cái đó thì
được rồi con, đừng có lo lắng gì hết. Nhưng mà muốn phá hôn trầm, thùy miên thì
phải đi kinh hành, phải siêng năng.
Sư Gia
Khánh: Dạ! Kính thưa Thầy! Thì cái bệnh của con thì nó bị rối lên đầu
như vậy. Thì ngay bữa sáng hôm nay thì nghe Thầy về thì trình cho Thầy thì nghe
cái nó sợ nó, nó được yên…
Trưởng
lão: Nó yên giả chứ một mình con nó hoành hành con dữ lắm.
Sư Gia
Khánh: Hơi thở nó cũng ngắn nhẹ, thấy nó có sự khinh an. Như vậy là
theo con thì tu tập cái thân hành nội, hay thân hành ngoại?
Trưởng
lão: Đưa tay ra con, đó đưa tay ra, nhiếp tâm cho được trong
cánh tay ra. Còn Thiện Tâm con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét