131- GIẢI TRÌNH ÁN ĐẦY ĐỦ ĐỂ THẤM NHUẦN
ĐẠO ĐỨC
(08:23) Sư Thiện Tâm: Kính thưa
Thầy, cho con xin hỏi thăm ba vấn đề.
.Vấn đề thứ nhất là về cái hơi
thở, thì con thấy thí dụ nếu mà con ngồi mà con hít thở một lúc lâu, có nhiều
khi chỉ cần năm hơi thở là nó cũng buồn ngủ rồi, thành thử là bây giờ con đứng
dậy là vừa đi con vừa hít thở, hoặc là con đứng con hít thở thì mới được. Mà hễ
là con đi chỉ cần năm hơi thở là xong con tiếp tục đến hơi thở khác.
.Cái thứ hai nữa, thì con đi kinh
hành mà con không có nhiếp trong hơi thở đâu, mà nhiếp tâm ở trong cái bước đi,
là như vậy có được không thưa Thầy?
Trưởng lão: Được!
Sư Thiện Tâm: Bởi
vì con thấy cái đi kinh hành như con kết hợp theo kiểu Thân Hành Niệm luôn, tức
là tác ý từng động tác một, thì con thấy làm liên tục trong nửa tiếng nó cũng
không sao hết trơn. Đó, thì như vậy thì cũng đâu có sao, nhất thiết là phải hơi
thở đâu?
Trưởng lão: Đâu
cần nhất thiết hơi thở đâu, chỉ cần nhiếp tâm được thôi. Cho nên con đi kinh
hành, mà con tác ý từng bước đi của con. Thay vì nó cũng giống như cái pháp
Thân Hành Niệm chứ gì? Nhưng mà Thân Hành Niệm mà tập luyện thì người ta biết
là phải tập cái nào trước, tập cái nào sau, cái hành động nào trước, tác ý như
thế nào để luyện cái thần lực. Còn cái này tác ý để mình nhiếp tâm cho được chứ
đâu phải là luyện thần lực đâu. Con hiểu không? Cho nên vì vậy mà con đi kinh
hành mà con tác ý, tốt thì cứ đi kinh hành, cũng như là hơi thở của mình thôi
chứ có gì đâu mà sợ!
Còn bây giờ con ngồi đó mà con
nhiếp tâm nó cứ gục, thì thôi cái chuyện này là con làm biếng, không được! Coi
như cái người mà người ta ngồi, người ta nhiếp tâm, mà người ta không bị gục,
mà không có bị chướng ngại gì hết là cái thân tâm của người ta, cái thân tâm
lười biếng, cho nên nó ngồi đó nó tự động nó theo dõi hơi thở được.
Còn cái thân tâm con là cái thân
tâm làm siêng cho nên buộc phải đi kinh hành, phải đưa cánh tay ra vô. Cho nên
ngồi, ngồi làm biếng không được, có phải không, cho nên nhiếp không được thì
chứng tỏ nó báo cho mình biết là hôn trầm thùy miên. Cho nên vì vậy đó thì con
nên tu tập vậy đó là đi kinh hành.
Tập đi kinh hành là tốt nhất con.
Thầy thấy tu tập là mình cứ vận động cái thân của mình, lấy cái thân hành bước
đi của mình rồi cộng thêm hơi thở. Nếu mà hơi thở không rối loạn thì mình nhiếp
tâm cùng hơi thở với bước đi thì càng tốt. Còn không mà mình thấy đi mỏi chân
quá thì thôi ngồi lại đưa cánh tay ra vô thì làm sao chân mỏi? Cho mặc sức mà
tay mỏi đi chứ gì. Mà tay thì mình lại khôn nữa, đưa tay này đã rồi cho tay này
nghỉ, rồi đưa tay này, thì tay mình nghỉ rồi mình mỏi nữa sao?! Đó, thì hai cái
thay phiên nhau tu tập, thì các con cũng thành công, thành công tốt thôi, phải
không? Tập như vậy theo đặc tướng đúng của con đó.
Sư Thiện Tâm: Thưa
Thầy, con khổ nỗi đó là con ngồi dễ bị hôn trầm nên phải đi hoài thôi.
(10:50) Trưởng lão: Cái đó
là cái tánh siêng năng, thì siêng năng là nó tu tập vậy là tốt. Con là siêng
năng rồi chớ không lười biếng được. Đó, thì phải siêng năng thôi! Có gì không
con?
Sư Thiện Tâm: Dạ,
con hỏi thăm cái vấn đề thứ hai nữa. Là về cái vấn đề bài làm, thì có những bài
nó dài quá thưa Thầy, thì có thể là con nghĩ là có thể làm cái phần đáp án, thì
sau đó về mới đối chiếu lại với đáp án của Thầy là con triển khai tri kiến. Chứ
còn có nhiều khi dài quá cái phần này không hết, có nhiều khi con mà làm phần
mà giải trình, thì nhiều khi dài quá con ngán. Thì con xin Thầy là có thể lấy
phần đáp án xong rồi đối chiếu được không thưa Thầy!
Trưởng lão: Cũng
được con, không sao!
Sư Thiện Tâm: Hoặc
là có thể là trong cái phần giải trình, có thể mình đưa ra cái nào nó nổi bật
nhiều hơn, thì xong rồi giải trình.
Trưởng lão: Như
vậy ví dụ chẳng hạn như bây giờ nói về nhân quả mà cái đáp án đó nói về nhân
quả, mà nhân quả thì mình đã thông suốt rồi, mình cứ ngồi viết hoài cái đó thì
cũng vô ích, mất thì giờ. Cho nên vì vậy mình bỏ qua: “Đây là nhân quả”, thì
cái này đã có đáp án, đã có giải trình án của cái đoạn nào rồi, do đó mình bỏ
qua, mình lựa cái đáp án nào, cái bài nào thì mấy con lại chọn nó lấy, rồi mấy
con ngồi giải trình cái án của, cái đáp án đó, nó đúng vào để mà triển khai cái
tri kiến hiểu biết về cái đạo đức đó, thì mới giải thoát.
Chứ mà nhiều khi cái bài đó, cả
mười mấy cái đề tài của nó, tức là đáp án mười mấy, hai chục cái, mà bây giờ
giải trình án hết rồi mà phải giải trình đầy đủ chứ không lẽ giải trình thiếu
được, thì do đó mấy con phải mất nhiều thì giờ lắm. Nhưng mà bây giờ chúng ta
cần thiết những cái gì cần, còn những cái đó để cho những cái người mà người ta
vào người ta học đạo đức không đó thì người ta phải triển khai cái phần đó. Mà
bây giờ mình đang gấp rút để mình đi, coi như là mình chạy đua đó, mình chạy
rút để cho mình làm chủ sinh tử.
Chứ không khéo nó lỡ đến rồi đó,
mấy con nín thở rồi thì kể như hết tu rồi đó, phải không? Cho nên vì vậy bây
giờ thì không thể nào còn chờ đợi cái thời gian nữa. Không lẽ bây giờ lớp này
thì mấy con nói: “Thôi
mấy ông già chạy trước đi, còn tụi tôi trẻ tụi tôi thủng thẳng đi sau”.
Thì như vậy là mấy con trẻ mà còn thua mấy ông già, người ta đến người ta làm
chủ rồi, mấy con mới mắc cỡ đó. Đồng thời học một lớp mà bây giờ người ta làm
chủ sinh tử luân hồi, còn mấy con chưa có làm chủ gì hết!
(13:07) Người
ta bảo chết là chết, sống là sống. Còn mấy con ngồi đây mà có đau bệnh đuổi mà
không được, thì mấy con thấy nhục nhã mức nào? Mình học chung người ta một lớp,
thí dụ như con thấy như sư Giác Thường này, Giác Thức này, mấy người lớn tuổi
này, như Gia Hạnh này, các con thấy người ta lớn tuổi vậy mà người ta làm chủ
được, còn mấy con như, mấy con còn nhỏ tuổi như vậy, như Phước Tồn nhỏ nhỏ vậy
đó, mà bây giờ không làm chủ được gì hết, thì còn nhục nhã nữa.
Ông già người ta làm chủ được, mà
mình tu tập bây giờ cứ đau lên, đau xuống mà không đuổi được, thì như vậy là
mấy con sai, phải không? Cho nên cái ý chí, cái cương quyết, nó không để nhụt
chí mình, không để thua mấy ông già. Tại vì do đó cái lớp này là cái lớp quyết
định là đào tạo cho được những người làm như vậy, thì mấy con phải ráng chứ.
Cho nên phải nỗ lực bằng mọi cách, cái phương pháp hơi thở này không được phải
chuyển qua cái phương pháp khác liền tức khắc. Thân hành ngoại mình bước đi,
hoặc là cánh tay đưa ra vô phải tập luyện.
Các con phải thấy cái sự tu tập
của chúng ta, nó phải có cái sự nỗ lực thật sự để mà cứu lấy mình. Đó là cái
quan trọng. Chứ không phải ở đây mình hơn thua nhau đâu, mà cái quan trọng làm
sao cứu lấy mình, dù trẻ hay dù lớn mình vẫn phải lo lắng cái vấn đề tu tập của
mình.
Cho nên ở đây thí dụ như con thấy
là cái vấn đề con ngồi là bị hôn trầm thì đi kinh hành, mình có pháp mà. Đó,
thành ra cánh tay đưa ra vô rồi đi kinh hành cũng đều là cái pháp để nhiếp tâm
chứ có gì đâu mà sợ, đâu có gì. Dạy đến đâu có Thầy ở đó mà! Cho nên Thầy nói
cái nào mà làm được thì mấy con làm, mà cái nào không làm được thì mấy con dừng
lại. Yên tâm, mấy con sẽ tập tu cho đúng cách, rồi nỗ lực, năng nổ!
Bởi vì luôn luôn người ta cũng
năng nổ người ta tu tập, mà mình tu tập một lượt với người ta mà mình thua
người ta thì không được. Trong một cái lớp học này thí dụ như có hai ba người
hạng nhất mà mình cứ thua những người hạng nhất này. Không được! Phải nỗ lực
học, học đêm, học ngày, học cho bằng người ta, học cho hơn người ta mới được,
là như vậy mới được.
Cũng như bây giờ Thiện Tâm, con
mà con tu tập, con thua mấy ông già này là thấy mình nhụt chí rồi, có phải
không? Đâu có được! Không có thua ai hết! Nhất định mình là con người là phải
tu tập là phải bằng hoặc hơn thôi chứ không thua, phải đi trước chứ không có đi
sau. Cho nên mỗi người đều có một ý chí, một cái dũng mãnh trong tinh thần của
mình. Phải thấy trách nhiệm, bổn phận của mình, phải cứu lấy mình này, thì
không chịu thua một người nào hết trong lớp học. Đó thì mỗi người đều phải có
cái điều đó.
“Bắt đầu tụi tôi không có thua
đâu, tụi tôi nỗ lực tu. Nhưng mà cái nghiệp tôi mà nếu có chậm đi nữa tôi cũng
là cái sự ý chí, quyết chí của tôi rồi, nó cũng nói nên được cái sự quyết chí”. Cho nên
mấy con phải nỗ lực, phải không? Nhớ chưa? Con Thiện Tâm thì nhớ phải đi kinh
hành, con thì phải siêng năng, phải đệ nhất, phải đi kinh hành, không có lười
biếng được.
Sao con? Giờ Pháp Châu rồi phải
không? Pháp Châu.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét