132- PHÁP TU TÂM THANH THẢN AN LẠC VÔ SỰ
(00:50) Sư Pháp Châu: Dạ,
con kính bạch đức Trưởng lão, thì Trưởng lão vừa cho con cái pháp là thanh
thản, an lạc và vô sự trong đi, đứng, nằm, ngồi con đều luyện?
(15:59) Trưởng lão: Được
hết! Nhưng mà cái thời gian ngắn. Để không nó đi, đứng, nằm, ngồi mà cứ vọng
tưởng không, thì không được! Ở đây là nhiếp tâm, nhiếp tâm trong cái trạng thái
bất động đó, mình nhiếp trong cái sức của con. Cho nên vì vậy nó ngắn nhất để
mà con nhiếp không có niệm, chứ mà con đi, đứng, nằm, ngồi tu theo kiểu mà niệm
Phật, đi, đứng, nằm, ngồi đều niệm để cho được cầu vãng sanh thì không được.
Ở đây thì rõ ràng là làm chủ hoàn
toàn trong cái sự bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, không có nương vào cái
thân hành nào cả, con hiểu không? Mà cái thời gian ngắn nhất mà đạt được chất
lượng đó, thì con phải giữ gìn cái thời gian đó mà tu tập. Con, con.
Phật tử Từ Phước: Con là
Từ Phước. Dạ, thưa Thầy, cách đây sáu tháng, con mở cái về niệm xứ, với đó thưa
Thầy thì con bị sai pháp, nó bị ác pháp, thì Thầy cho con tu Định Vô Lậu thì
con cũng thấy quán chiếu không biết có đúng hay không, con quán cái sự bất
tịnh, con quán về đạo hạnh sống như Phật đà… nó tùy thuận dần dần, mà nhẫn
nhục, tùy thuận, bằng lòng thì con thấy nó chưa bằng lòng, cho nên mình thấy nó
không được. Thì khi mà mình nhẫn nhục được, tùy thuận được thì bằng lòng, dần
dần mình có ý: “Thôi chậm
lại một chút, bây giờ có cố cũng không được.”
Thí dụ về chánh kiến, thì Thầy
dạy con cách thứ hai khi mà ác nó tới. Khi mà con ngồi con quán những cái dục
lạc thế gian này là vô thường, thì cái chỗ này nó phóng dật quá nhiều, nó khó
chịu, nó làm con đứng dậy và đi kinh hành. Đi kinh hành thì khi con bước mười
bước là con khi ngồi là hít thở năm hơi, thì chưa làm chủ cái nghiệp của nó,
không biết sao nó cứ buồn lắm, buồn lắm, thì con thưa Thầy…
(18:19) Trưởng
lão: Rồi! Bắt đầu Thầy dạy cho con qua cái đặc tướng cho
cái pháp tu của con. Con nên tu như Pháp Châu: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”, có vậy thôi!
Tất cả các cái niệm khác đến thì dùng cái tri kiến của mình quán xét xả thôi,
chứ còn không tập trung chỗ nào hết, phải không? Con nhớ giữ tâm bất động, nhắc
nó: “Tâm thanh thản, an
lạc, vô sự” rồi con ngồi trong cái thời gian mình tu tập.
Cho nên trong cái hoàn cảnh gia
đình của mình, bất kỳ có những cái động gì thì lấy câu tác ý đó đó, mà dập tất
cả những ác pháp, để làm cho tâm con trở về với thanh thản, an lạc, vô sự thì
con sẽ bình an. Cứ vậy, nó có cái gì thì nhớ câu tác ý đó là cái cứu cánh của con
để cứu con, để con vào trong cái sự nhiếp tâm bất động thì lấy cái pháp đó mà
tu tập.
Trong cái hoàn cảnh nào, chứ vì
vậy nó đem lại cái sự bằng lòng của con. Nó không có bị còn chướng ngại ở trong
tâm của con, tất cả mọi cái ác pháp bên ngoài không cái nào tác động được. Cho
nên con không có cần nhiếp tâm trong hơi thở, hoặc là đi kinh hành hoặc này
kia. Mà chỉ cần có cái đi kinh hành hoặc là đi tới, đi lui, hoặc là này kia đều
là giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Nhưng mà giữ tâm thanh thản, an
lạc, vô sự đó có thời gian, để cho cái chất lượng nó có thôi.
Nó sẽ không có còn gây cái trở
ngại ở trên đầu con, hoặc là tất cả những cái cơ thể của con bị cái chướng ngại
nào nữa hết. Và đồng thời cái pháp mà “thanh
thản, an lạc, vô sự” đó nó lại xả tâm con rất là dễ dàng, có
cái chướng ngại gì nó cũng xả được hết. Bởi vì nếu mà nó không xả thì nó lại là
không vô sự rồi, mà nó lại là không thanh thản, an lạc rồi. Buộc lòng mình nhắc
nó thì nó phải trở về với thanh thản, an lạc, vô sự. Cho nên ai làm gì làm nó
vẫn xả ra được hết, mà nếu nó không xả thì phải nhắc nữa, nhắc nữa thì nó phải
hết
Bởi vì: “Mày một lần mày chưa nghe lời, mày chưa
xả thì tao nhắc lần thứ hai. Thanh thản, An lạc, Vô sự, tất cả các pháp đều vô
thường, không có gì của mày đâu mà mày ở đó mà mày bận tâm”, do đó
thì coi như là nó sẽ xả ra. Thân con đau nhức con cũng nhắc: “Thanh thản, an lạc, vô sự. Thọ là vô
thường không có tác động đâu mà sợ. Ngồi yên tâm thanh thản, an lạc, vô sự”,
vì vậy nó sẽ an lạc, vô sự. Con nhớ tác ý nhiêu đó tu tập thôi, thì con sẽ bình
an, không có gì đâu.
(20:20) Không
có cần phải tu hơi thở hay gì. Tại cái đặc tướng của con, bây giờ nhiếp những
cái điều kiện này, nó sẽ gây rối loạn cái cơ thể con, mà nó sẽ tu tập không
tốt. Mà chờ chừng nào khi mà tâm con bất động, thanh thản, an lạc, vô sự rồi,
lúc bấy giờ Thầy thấy cần phải tu pháp Thân Hành Niệm hoặc là luyện thần lực,
thì Thầy sẽ dạy tiếp tục tới. Các con hiểu không?
Rồi bắt đầu bây giờ tới Phước
Tồn. Rồi con, con Phước Tồn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét