134- CÁCH TU TẬP PHƯƠNG PHÁP BẤT ĐỘNG
TÂM
(26:00) Sư
Phước Tồn: Dạ, kính thưa Thầy, vậy con tu tập như thế nào về phương
pháp của Thầy, con cũng không rõ cái phương pháp an trú?
(26:08) Trưởng lão: Thanh
Thản, An Lạc, Vô Sự, cái phương pháp bất động tâm con. Con chưa nắm vững phải
không?
Sư Phước Tồn: Dạ,
con chưa.
Trưởng lão: Đâu
có gì đâu! Thì bắt đầu bây giờ con thay vì con tác ý: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi
biết thở ra” chứ gì? Thì con nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”.
Rồi bắt đầu con ngồi im lặng, rồi con lại nhắc: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”,
phải không? Con cứ lát tác ý, lát tác ý cũng như con tác ý hơi thở vậy!
Y như tác ý hơi thở, ngồi hít thở
rồi tác ý ra, hít thở, hít thở rồi tác ý ra. Còn cái này thì lại tác ý: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”,
rồi con để tâm con thanh thản, an lạc, vô sự một chút xíu rồi con tác ý nó nữa.
Cứ vậy thôi. Nó không có nhiếp tâm ở trong cái hành động nào hết, con hiểu
không? Cho nên cứ tác ý, tác ý như vậy, như vậy con dẫn riết cho nó vào cái sự
bất động thanh thản, an lạc, vô sự của nó.
Sư Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy! Thì trong thời gian đó trong bao nhiêu lâu?
Trưởng lão: Coi
như là con phải đi từ cái chỗ mà nhiếp tâm không vọng tưởng, tức là cái thời
gian ngắn nhất của con là từ một phút, tập được chưa? Rồi một phút rồi tăng dần
lên hai phút, có vậy thôi, hiểu không?
Sư Phước Tồn: Nhưng
mà trong lúc ví dụ con tác ý xong rồi bắt đầu như vậy có thể là con thấy hình
như cái tâm mình nó quay vào thì nó thấy hơi thở.
Trưởng lão: Nó
thấy hơi thở kệ nó nhưng mà mình vẫn nhắc, chứ mình không có nương hơi thở con.
Không phải thấy hơi thở là bắt đầu hít thở, hít thở theo kiểu đó thì coi như là
tu hơi thở rồi mất còn gì. Rồi lát đây nó thừa hơi ra nữa, cho nên vì
vậy: “Mày phải biết cái
tâm thanh thản, an lạc, vô sự”, nhưng mà bây giờ nó thấy hơi
thở: “Mặc, mày thấy thì
thấy nhưng điều kiện là thanh thản, an lạc, vô sự, chứ mà mày sanh ra cái tướng
gì mà không thanh thản, an lạc, vô sự là không được!” Do đó
thì con cứ nhắc, rồi nó sẽ ở đâu? Nó sẽ ở trên hơi thở chứ đâu.
Nhưng mà nó không phải là do cái
chỗ để mình gom cái tâm của mình trong hơi thở, con hiểu không? Chỉ biết thanh
thản thôi, do đó cái tâm của con, con đừng có chú ý gì cái hơi thở. Chứ không
khéo tới chừng thanh thản, mà nó cứ tập trung trong hơi thở, thành ra cuối cùng
là nó nhiếp tâm ở trong cái thân hành nội của nó, cái hơi thở của nó, thì sai,
coi chừng. Cho nên khi mà thấy nó cứ bám vô cái hơi thở: “Tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Không có
nghe trong cái hơi thở. Ở đây không phải là tập hơi thở đâu. Mày quen cái tập
hơi thở rồi phải không? Mày nhá ra đi, chứ không có ở đây mà bám bám vô đó,
không có được!”
Thì con nhắc nó vậy: “Thanh thản, an lạc, vô sự”,
rồi để tâm thanh thản, an lạc, vô sự. Đó, hoặc là nó thấy hơi thở thì con nhìn
ra ngoài cây cỏ ở ngoài, để cho nó đừng có chú ý cái hơi thở nữa. Nhìn ra ngoài
trời, rồi nhắc: “Thanh
thản, an lạc, vô sự”. Thấy cây cỏ ngoài kia thanh thản, đứng yên
phăng phắc, nó lặng lẽ thanh thản, đó là đúng rồi! Phải không?
Phải tập luyện một thời gian sau
mới rút tỉa kinh nghiệm, chứ không phải nghe nói thanh thản rồi nó thanh thản
đâu. Nó không dễ thanh thản đâu! Phải tập một thời gian sau rồi mới biết được
cái thanh thản của nó. Chừng mấy con nói: “Như vậy là con thanh thản rồi đây!” thì
như vậy là mấy con đã sống được thanh thản. Chứ mấy con chưa có nó.
(28:53) Nghe
nói thanh thản chứ sự thật ra bây giờ mấy con chưa thanh thản đâu! Lát nó nhảy
niệm này, lát nhảy niệm kia làm sao thanh thản, con hiểu chưa? Nói vô sự chứ nó
chưa vô sự đâu! Lát chuyện này, lát chuyện kia, ở trong đầu của mấy con như cái
chợ ở đó mà vô sự, phải không? Mấy con thấy, nói vậy chứ nó khó lắm, nghe một
cái cụm từ của người ta: “Thanh
thản, an lạc, vô sự” mà rồi nó không vô sự đâu! Mà nó không an
lạc đâu! Chứ không phải là nó an lạc được đâu. Nó sanh chuyện đủ thứ ở trong
này này chứ không phải dễ đâu!
Vậy cho nên cái pháp mình dẫn mà,
bây giờ mình đang dẫn nó vào cái sự thanh thản, an lạc, vô sự. Cho nên mình cứ
nhắc vậy thôi chứ nó chưa có đâu! Chừng mà nó có rồi bắt đầu bây giờ mấy con
mới ngồi chơi. Đúng, thứ thiệt, ở đây bây giờ nó thanh thản, an lạc, vô sự thật
rồi.
Hồi mới vô tu, trời đất ơi! Nhắc
nhắc, nghe không thấy được cái gì hết, cứ một lát nó xẹt qua cái này, lát xẹt qua
cái kia, nó chưa, cái thằng này nó hữu sự quá trời đi, nó không có ít sự đâu!
Nó nhiều thứ chuyện lắm, phải không? Cho nên vì vậy mà tu một thời gian sau mới
thấy nó là vô sự, chứ bây giờ chưa vô sự đâu!
Sư Phước Tồn: Dạ,
kính thưa Thầy, mà như vậy thì cái tư thế ngồi thì con phải ngồi kiết già?
Trưởng lão: Ngồi
kiết già sợ nó…, có khi nào mà tỉnh táo ngồi được thì ngồi, mà không thì đi
kinh hành, có gì đâu. Bởi vì cái pháp thanh thản, an lạc, vô sự con đi cũng
được, mà sợ hôn trầm, thùy miên. Nhất là tuổi trẻ mấy con mà ngồi nhiều là lười
biếng, thế nào cũng ngủ chứ không trật đâu. Thầy chắc ăn mà! Thầy nói bảo đảm
mà! Mấy con ngồi một lát rồi nó ngủ đi mất chứ, chứ không có gì đâu! Cho nên
tuổi còn trẻ thì, già già người ta nó ít ngủ lắm, người ta mong người ta ngồi
cho nó ngủ mà nó không chịu ngủ. Cho nên mấy người già người ta ngồi, mà mấy
người trẻ lại đi, chứ không có được ngồi, ngồi là mấy con hay ngủ.
Mấy con nên nhớ là nói về cái ngủ
là mấy người tuổi trẻ, trời đất ơi! Già ngủ không được chứ nó nằm xuống nó ngáy
ồ ồ. Không, Thầy nói thật mà! Ngủ gần mấy con, mấy đứa mà còn thanh niên đó
con, mình nằm xuống trăn trở qua lại, chứ chưa có gì hết nghe nó ngáy ồ ồ, nó
ngủ. Nói thật sự vậy, mấy con già, mấy con thấy ít có ngủ lắm. Nhưng mà tuổi
trẻ thì ngủ dữ lắm, hễ hơi hơi một chút nó vô trong thất nó thở, nó ngáy ồ ồ,
nó ngủ rồi. Cho nên vì vậy mà trong khi đó phải đi kinh hành tốt nhất mấy con,
đi kinh hành, đừng có ngồi nhiều. Thầy nói già ngồi mà trẻ đi, vậy là tốt nhất.
Ở đây tu như vậy là tu cái siêng năng. Rồi bắt đầu con ngồi xuống.
Tới Kim Quang con, có hỏi gì
không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét