135- PHÁP TU TỨ CHÁNH CẦN XẢ TÂM
(31:25) Tu sinh Kim Quang: Kính
bạch Thầy, cho đến nay thì con không có tu Định Niệm Hơi Thở, vì con biết là
cái hơi thở của con bị rối loạn. Nếu mà con tu thì cái tưởng hành nó lại xuất
hiện, nên con thấy không có thuận duyên với pháp Định Niệm Hơi Thở. Thì con
đang tu tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Thì con nhắm vào cái hướng là
xả tâm, thì con cứ đi, tự đi ra ngoài, càng xả tâm thì tâm thanh thản nó sẽ
đến. Thì con cũng như Thầy dạy đó, thì con cũng tác ý rồi con cứ ngồi đó mà giữ
tâm thanh thản.
Thì con thấy là mình xả tâm càng
nhiều thì cái tâm thanh thản nó kéo dài ra, con thấy nó được an. Sau này con
thấy có niệm khởi lên, chỉ là những niệm thiện, mong cho lớp học hay làm những
gì giúp ai thôi. Chứ tất cả những tâm niệm ác hay là những chuyện phiếm, nó bớt
rất là nhiều và ngày càng giảm đi.
Và khi đi kinh hành thì con chỉ
tu Thân Hành Niệm sáng sớm. Sáng sớm con thức dậy thì con tu Thân Hành Niệm
rồi. Sau đó thì con tu đi mười bước cộng năm hơi thở. Rồi qua những ngày vừa
qua Thầy về đây, Thầy dạy thì con mới nhận ra một điều là hơi thở là thân hành
nội, có nghĩa là giống như thân hành ngoại, trước khi mình làm cái việc gì thì
mình tác ý thì mình bước đi. Về hơi thở cũng vậy, trước khi thở thở hay hít vô
thì mình cũng tác ý, thì nó cũng là cái thân hành thôi.
Vậy thì khi đi mười bước, ngồi
xuống hít năm hơi thở, lúc xưa thì con cứ để, chỉ theo dõi năm hơi thở thôi.
Bây giờ thì con tập thì tác ý: “Hít,
thở” thì theo dõi cái niệm đó, cái niệm đó là cái thân hành,
không phải cái niệm bình thường. Thì con bắt, khi mà kết hợp những cái gì Thầy
dạy vô mà con nhắm vào là mình ngồi giữ tâm thanh thản. Thì bấy giờ cái tác ý
nhưng mà con biết là khi tác ý, con không có coi trọng cái chuyện đó mà cố gắng
làm sao giữ cho nó lâu càng lâu càng tốt, mình cứ ngồi yên nửa tiếng thôi,
không có ngồi lâu. Trong nửa tiếng thì chỉ còn có niệm thiện thôi, không có lo
gì. Thì xin Thầy chỉ dạy cho con, để con biết! Con biết để con tập.
(34:22) Trưởng lão: Đúng
rồi! Hôm nay Thầy đến đây là mục đích dạy con cái pháp. Coi như ở trên Tứ Chánh
Cần, con ngồi giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự, có niệm gì thì dùng
tri kiến của mình xả nó ra. Tức là Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác chứ gì, sinh
thiện tăng trưởng thiện. Có cái niệm nào mà thiện để giúp bạn bè, làm cái gì
thì mình triển khai, tăng trưởng cái niệm thiện đó, đi làm. Thì Thầy biết con
đã tu Tứ Chánh Cần từ lâu rồi chứ không phải mới đây. Cho nên bây giờ tiếp tục
tu nữa, tu tới nữa!
Tu như vậy con trình bày Thầy, tu
tốt! Là buổi sáng con tập Thân Hành Niệm, tức là cái pháp Thân Hành Niệm coi
như là cái pháp để dùng cái phao con thôi chứ không có gì khác. Nhưng mà nó
nhằm, nó có cái lệnh, nó tác ý từng cái bước đi của nó, từng cái hành động của
nó.
Thì con, cái nghĩ của con nó
không sai đâu. Con nên tu tập đúng theo cái điều mà con đã trình Thầy. Đó là
cái pháp nó hợp với đặc tướng của con, con tu rất dễ dàng và hàng ngày nó sẽ
tiến bộ trên cái chỗ mà thanh thản. Tức là con đang ở trên cái pháp Tứ Chánh
Cần, ngăn ác, diệt ác, sanh thiện, tăng trưởng thiện, không có gì khác hơn hết.
Đó, thì con nên áp dụng vào cái pháp đó mà tu tập. Và đồng thời chừng nào mà
đến khi mà hoàn toàn con ngồi ba mươi phút, một giờ mà nó hoàn toàn nó không
niệm khởi ra nữa, thì con biết lúc này là con sẽ ở cái giai đoạn của pháp Tứ
Niệm Xứ. Còn nó còn niệm tức là con còn xả tâm, mà còn xả tâm tức là còn ở trên
Tứ Chánh Cần, con nhớ chưa?
Cứ tu, tu tới chừng nào mà khoảng
ba mươi phút, hoặc là một giờ, mình ngồi chơi mà mình đâu có gì đâu. Nhưng mà
tỉnh giác đàng hoàng, chứ không phải ngồi chơi mà ngồi kiểu mà nghĩ lan man,
tầm bậy tầm bạ. Mà hễ mỗi niệm nó khởi ra đều là thông qua con mắt của con,
thông qua cái ý thức của con, con đều là quan sát để mà xả nó. Thiện thì tăng
trưởng lên, đi làm giúp đỡ bạn bè, mà ác thì ngăn diệt liền tức khắc, không có
để nó kéo dây dưa ở trong tâm con, thì đó là cái phương pháp của con đang tu
tập.
Và đồng thời buổi sáng con tập
thêm cái pháp Thân Hành Niệm, rồi đi kinh hành theo như cái tác ý hoặc là đi
mười bước, ngồi xuống hít thở năm hơi thở đều được, buổi sáng tập nhiêu đó
thôi. Buổi tối, buổi khuya cũng cần thì tập, nếu mà bị hôn trầm thì tập, còn
không có thì thôi không cần tập, nhớ chưa?
Nhớ kỹ chỉ có ôm pháp đó thì sẽ
không sai, còn nếu mà con nhiếp trong hơi thở không thì con bị rối loạn. Nghĩa
là mình nhiếp để nhiếp tâm và an trú trong hơi thở của con như là các huynh đệ
ở đây thì nó sẽ bị rối loạn. Con chỉ cần tu tập như vậy là được rồi. Bây giờ lo
tu tập đi, chứ không có gì đâu. Đó là cái pháp mà đã thuần thục của con, phải
không? Rồi.
Tu sinh Kim Quang: Con
cứ giữ đúng pháp này ạ?
Trưởng lão: Giữ
đúng pháp này đừng có tu thêm. Bởi vì từ cái Tứ Chánh Cần này nó sẽ bước qua Tứ
Niệm Xứ, mà con bây giờ còn đang ở Tứ Chánh Cần, phải nhớ con?
Tu sinh Kim Quang: Cánh
tay đưa ra đưa vô có cần tu không?
Trưởng lão: Không!
Không cần, chỉ cần tu cái đó thôi, khỏi cần nhiếp trong cánh tay đưa ra vô. Bởi
vì ở đó là đi vào trong cái Tứ Chánh Cần, coi như là con đang thực hiện ở trên
pháp Tứ Chánh Cần. Bất động, thanh thản, an lạc, vô sự trên Tứ Chánh Cần để
ngăn ác, diệt ác.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét