139. SỬA CÁCH TU SAI
(00:01) Trưởng
lão: Buổi chiều nay Thầy sinh hoạt đây một tiếng đồng hồ, còn sót
lại những ai chưa thưa hỏi, hoặc là có những điều gì cần thưa hỏi thì hỏi hết
đặng về tu tập. Trong vòng một tuần nữa thì Thầy sẽ gặp lại. Hay hoặc là Thầy
thấy tu sai gì đó thì chắc chắn là Thầy thình lình Thầy sẽ họp lại gặp Thầy
liền. Mà tu mà suôn sẻ thì thôi, một tuần sẽ gặp Thầy để Thầy hướng dẫn. Bởi vì
tu một tuần là nó có cái sự thuần thục, thì do đó Thầy hướng dẫn tiếp tục tu
tới những cái pháp khác để mình không mất thời gian của con.
Một tuần coi vậy cũng lâu lắm chứ
không phải là nhanh đâu. Cho nên mà sau một tuần thì nếu mà tu mà có sự bình
an, nó không có gì hết thì đương nhiên là một tuần Thầy sẽ gặp mấy con. Còn nếu
mà trục trặc trong vòng hai, ba bữa mà Thầy thấy có người nào phát điên, chắc
là Thầy phải họp mau liền không có để cho nó xảy ra điên. Cho nên vì vậy mà
Thầy sẽ trực tiếp Thầy đến Thầy hướng dẫn mấy con tu tập liền.
Cho nên, cũng như thay vì Thầy
hứa với mấy con một tuần mà hôm nay Thầy gặp sớm hơn. Thì tại vì Thầy thấy mấy
con tu tập có cái điều kiện mà nó không có tốt. Cho nên vì vậy mà phải gặp mấy
con liền chứ không khéo để mấy con tu nó thành bệnh mất đi. Bởi vì có nhiều
người tu sai đó, nó thành bệnh. Cho nên vì vậy mà Thầy biết rằng phải tu cho
đúng cái đặc tướng của mình, cho đúng cái thân hành của mình thì cái kết quả nó
mới có lợi lạc cho chính bản thân mình.
Thì hôm nay buổi sáng còn ai chưa
hỏi bây giờ các con cứ hỏi, mấy con bên cư sĩ người nào trước. Con hỏi đi.
Trình bày cho Thầy nghe cái cách thức mình nhiếp tâm, rồi coi thử coi mình tu
tập như thế nào, rồi Thầy sẽ hướng dẫn tiếp tục.
Sư Gia Hạnh: Dạ, con
kính thưa Thầy và các tu sinh Chơn Như. Con kính thưa Thầy là trước con theo
pháp môn niệm Phật Di Đà, con niệm theo bốn oai nghi là đi đứng nằm ngồi, con
niệm cái nó bị căng đầu, và nó rối loạn thần kinh, mà lúc nào cái vọng tưởng,
thùy miên nó luôn liên tục trong đầu. Dạ, trong khi ngủ thì nó bị vọng tưởng đủ
thứ chuyện hết. Dạ, từ khi sau mà con gặp được cái pháp của Thầy, con tu tập
thì cũng không có căn bản nào hết, chỉ có chung chung.
(02:29) Còn
một hôm con dùng phương pháp Định Niệm Hơi Thở tự thấy vọng tưởng trong đầu
mình nó tuôn trào ra nhiều. Nên cái vọng tưởng trong đầu mình nó tuôn trào
nhiều quá đó, con dùng Định Niệm Hơi Thở và con tác ý rất là mạnh. Sau những
lần con dùng cái câu: “Cảm
giác tâm hành” với cái câu: “An tịnh tâm hành”, con tác ý con chú tâm vào
hơi thở, con gom tâm mình vô. Cái thân tâm của con, tự nhiên cái vọng tưởng ở
trong đầu, trong mắt, trong bụng nó tuôn theo cái hơi thở ra, cái thân tâm cũng
cảm thấy nó trống rỗng và thân tâm nó nhẹ nhàng không nặng nề như trước nữa.
(Ừ)
Con cảm thấy là cái vóc tướng
mình nó cũng có nội lực. Mà khi con đối cảnh đi làm việc này kia đó, sanh ra
tâm phiền não sân si gì đó thì con dùng chuyên nhắc nó là “Tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự”. Thì
nó có một nội lực, nó làm cho tâm mình chuyển chuyển từ từ, nó thanh thản, an
lạc, vô sự. Nhưng mà con thì con cảm thấy, khi mình cái thế thì nó, cái cảm xúc
lúc trước nó không có còn nữa, khi làm bài vở gì đó thì cảm xúc nó cũng bình
thường, nó không có xao động như trước. Tất nhiên lúc trước con chưa có xả ra
những cái vọng tưởng, thùy miên đó, nhưng mà cũng còn xuất hiện cái trạng thái
hay lười, còn ăn ngủ thong thả dữ lắm, nó lười biếng lắm. Dạ, con kính xin Thầy
từ bi chỉ dạy cho con lại tu tập được căn bản ngay từ đầu để con rút được cái
đi cho đúng, kính bạch Thầy.
(04:12) Trưởng lão: Bây giờ đó
thì theo Thầy thấy con đã từng có niệm Phật, trong cái pháp môn mà niệm Phật
của Tịnh Độ. Con ngồi xuống đi con. Thầy sẽ giải thích. Bởi vì pháp môn niệm
Phật nhiều là mình niệm cho được nhất tâm bất loạn. “Thất nhật nhất tâm bất loạn chuyên trì
danh hiệu A Di Đà Phật”. Cho nên vì vậy mà cố gắng mình ức chế tâm
dữ lắm để cố gắng niệm liên tục danh hiệu này đến danh hiệu kia để cho cái tâm
niệm mình nó không khởi ra.
Ở đây nó không phải như vậy, mà ở
đây mình dùng cái pháp dẫn tâm của mình. Mình dẫn đúng với cái khả năng, cái
năng lực của mình, như Thầy đã dạy cho các sư đó, dùng cái hơi thở: “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết
tôi thở ra”, rồi hít thở, hít thở theo cái lệnh của mình
truyền mình dẫn nó. Thì do đó mình tập với cái khả năng của mình khoảng độ từ
một phút. Nếu mà cái năng lượng của mình nhiều thì có thể mình tập tới năm
phút.
Cái người mới bắt đầu thì không
nên tập nhiều. Bởi vì tập cả ba mươi phút thì điều đó là điều trắc nghiệm cho
mấy con, coi cái người cái trình độ cao hay thấp để người ta sắp xếp thôi. Chớ
còn cái trình độ mà cái căn cơ của mấy con mà chưa nhiếp được, còn vọng tưởng
mà đi vào một loạt mà ba mươi phút thì mấy con bị ức chế tâm hết. Không được! Ở
đây thì dù là mình dùng cái pháp mình dẫn, nhưng sự thật ra mình vẫn bị ức chế
tâm.
Cho nên mấy con cứ tu tập để cho
cái cơ thể, cái sự tập luyện đó, cái cơ thể của con nó quen đi với cái pháp,
gọi là nó thành một cái thói quen. Cái thói quen không niệm chứ không phải là
mình ức chế để cho làm nó không niệm. Mà mình tập dẫn nó để nó vào nhiếp vào
cái hơi thở, hoặc nhiếp vào cái cánh tay đưa ra đưa vô của mình, để cho nó
thành cái quen của nó. Đặng khi đó cái đầu của mình nó không niệm, chứ không
phải là ức chế nó để không niệm, mà mình tập cho nó thành thói quen cho nên mấy
con tập.
Tập sau một cái tuần lễ tập, Thầy
thấy được thì tăng lên, mà chưa được thì cho tập lại. Và cứ như vậy tập đúng
với cái đặc tướng của mình, cái khả năng nhiếp tâm của mình, chứ không có cho
mình ráng cố gắng. Mà mình ráng cố gắng thì nó sẽ thực hiện qua mộng mị chiêm
bao. Nó thấy mình niệm Phật hay hoặc nó thấy mình ức chế tâm, nó thấy mình
những cái trạng thái của tưởng, của mộng tưởng bằng cách này, bằng cách khác,
bằng cách tu vầy bằng cách tu khác, hay hoặc là bằng cái tướng trạng gì, nó sẽ
xảy ra ở trong cái mộng mị của mình. Cho nên càng tu bị mộng mị đó là mình bị
ức chế ý thức. Cho nên nó xuyên qua, nó giải quyết qua cái tâm niệm lăng xăng
của nó bằng những cái chiêm bao, cái giấc mộng. Cho nên mình tu sai là biết sai
liền tức khắc.
(06:38) Cho
nên ở đây thì theo Thầy, thì theo cái đặc tướng của con như vậy đó thì Thầy
thấy mình nên tập trong vòng một phút thôi. Con nên tập trở lại một phút cho
căn bản cho Thầy, hiểu không?
Mà bây giờ đó thì con sẽ nương
cái Thân Hành Ngoại, không có nên nương Thân Hành Nội, bởi vì nương Thân Hành
Nội con bị niệm Phật mà ức chế tâm mình nó sẽ quen rồi. Mà bây giờ mình nương
vào cái hơi thở thì nó sẽ bị quen cái ức chế đó. Cho nên vì vậy mình dùng cánh
tay mình đưa ra, đưa vô mình tu tập, hoặc dùng cái kinh hành. Con thấy mình
dùng kinh hành, mình bước đi. Mình bước đi mình nhắc cái tâm của mình, dẫn nó
theo từng bước đi “Chân
trái bước, chân phải bước, chân trái bước, chân phải bước”, nhắc
rồi mình bước, nhắc rồi mình bước. Thì như vậy là mình dẫn cái tâm mình đi vào
cái chỗ bước đi, con hiểu chỗ đó dẫn tâm?
Mà chỉ tu một phút, không được tu
nhiều hơn, nhưng mà cố gắng nhiệt tâm trong một phút. Có khi một phút này thì
tốt, nó không có niệm gì hết, nhưng có thể phút sau, cái giờ sau nó có thể có.
Nhưng mà cố gắng. Cố gắng bây giờ chưa được, nhưng mà ngày mai, ngày mốt, hoàn
toàn phút nào lúc nào mình tu là một phút mình đều làm chủ được nó, nó không có
một niệm gì khác hết. Con cố gắng tu cho Thầy một phút thôi, đừng tu nhiều hơn.
Tu một phút rồi nghỉ, tu một phút rồi nghỉ.
Rồi sau đó, sẽ sau một tuần thì
Thầy sẽ gặp lại, thì cái kết quả sẽ trình lại cho Thầy, Thầy sẽ thấy một phút.
Rồi lúc bấy giờ con lên đây, con ngồi đây con trình bày cái cách tu của một
phút. Hay hoặc con đi kinh hành, con trình bày cho Thầy một phút. Thầy sẽ
nghiệm theo một phút của con, rồi Thầy cho tăng hay hoặc là Thầy bắt con tu trở
lại, có vậy thôi! Cứ tăng hay hoặc là dừng lại để tu cái đó cho thuần, rồi tăng
lên chứ không có cho mấy con lui lại nữa.
Nhớ một phút, tu cho chắc chắn
một phút thôi. Mà trong khi đó một phút, thì đầu tiên Thầy dặn: Có niệm thì cứ
ở một phút, ráng cố gắng nhiệt tâm hơn. Tác ý từng chút, từng chút, tập kỹ
lưỡng hơn trong một phút thì nó không đến đỗi mà con bị ức chế tâm. Vì trong
một phút nó chưa quá sức của con. Con hiểu không? Cho nên nhớ tu một phút thôi.
Rồi bắt đầu giờ còn ai nữa? Con
hỏi Thầy đi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét