140-TU MỘT PHÚT LẤY CĂN BẢN
(08:46) Sư Nguyên Trung: Dạ!
Kính thưa Thầy, vừa rồi Thầy có kiểm tra thì Thầy dạy con là nếu con thở còn
nặng với còn động thân. Thì qua thời gian vừa rồi con cứ cố gắng tập luyện thì
bản thân nó cũng giảm rất nhiều, còn hơi thở thì bây giờ nó đều, nó nhẹ lại.
Nhưng về cái nhiếp tâm năm phút thì lúc được lúc không, thì đa số thì nó mất
hơn là được, thì kính xin Thầy bây giờ chỉ dạy cho con cơ bản để con tập cho nó
có căn bản, nó vững chắc.
Trưởng lão: Đúng
rồi! Bây giờ con tập cánh tay lại để cho nó có căn bản, nó hợp với cái đặc
tướng của con, con bây giờ tu lại một phút cho Thầy. (Dạ) Năm phút nó không đạt
được cái chất lượng, bởi vì con xắn qua, cái thời này tu năm phút, tới thời kia
năm phút, mà cái chất lượng mà đạt được trong năm phút thì nó quá ít, phải
không? Mà cái niệm mà nó xen vô trong năm phút, thì thời này nó được có thời
này, mà những cái buổi khác, những cái thời khác tu thì nó lại có niệm xen vô.
Thì như vậy là cái chất lượng của
con tu nó còn kém lắm, cho nên bây giờ lui lại một phút thôi. Một phút ráng giữ
gìn, nhiệt tâm tu một phút cho được. Thì lúc bấy giờ con sẽ đạt được một phút
đó, rồi tuần sau thì Thầy sẽ kiểm điểm lại. Trong một phút con thanh tịnh được,
Thầy cho tăng lên hai phút, nhớ không? (Dạ)
Đừng có sợ mình tu chậm, mà sợ
mình tu không chất lượng. Bởi vì con tu mà cứ có niệm ra niệm vô hoài thì nó
dậm chân tại chỗ mất đi. (Dạ) Còn bây giờ con tu lại cho chất lượng một phút.
Rồi một phút phải cố gắng. Thời nào mà không tu thôi, mà tu thì được một phút.
Coi như hai con Thầy đã xếp cho một lớp đó, phải không? Mấy con thấy một lớp
tu.
Sư Nguyên Trung: Dạ! Con
ngồi trong ba mươi phút, con tập một phút hay là…
Trưởng lão: Con có
thể nói rằng con ngồi suốt trong ba mươi phút (Dạ) nhưng chỉ tu có một phút.
Rồi cũng vẫn cái tư thế ngồi đó mà xả. Xả ra để nghỉ ngơi không tu pháp gì hết,
chỉ có tướng ngồi thôi! (Dạ) Nhưng mà cái nhiếp tâm thì nó chỉ có một phút, rồi
xả ra. Con sẽ nghỉ một phút hoặc hai phút cũng được, rồi trở lại tu một phút
lại (Dạ). Cho đến đúng ba mươi phút xả luôn nghỉ. Xả vừa thân mà vừa tâm nghỉ,
rồi tới thời khác tu. Nhớ kỹ chưa? (Dạ) Rồi, như vậy là tập cho có căn bản lắm
con.
Rồi còn con, con trình Thầy.
Sư Gia Quang: Thưa
Thầy chỉ cho con tu, thường thường là từ lâu giờ là con cứ tu một phút là mười
hơi thở, là con tác ý. Cả một năm nay rồi như là sau khi thì có giặc vô, thường
thường giặc thì niệm thiện nhiều thì hơn là niệm ác, nhờ Thầy chỉ lại cái căn
bản cho con tu tập.
Trưởng lão: Bây giờ
con nhiếp tâm là hoàn toàn từ lâu tới giờ con tu có một phút phải không? Mà bây
giờ..
Sư Gia Quang: Một
phút đến mười phút là con xả nghỉ. Rồi mười lăm phút là con bắt đầu nghỉ năm
phút. Rồi con bắt đầu mười lăm phút là con tập hai mươi lăm phút là con xả nghỉ
cho được ba mươi phút, là con tập hai lần lên.
(11:46) Trưởng lão: Bây giờ thì
không. Bây giờ thì con tập kỹ lưỡng, hẳn hòi. Cũng tu đúng như vậy nhưng mà con
phải giữ gìn cho cẩn thận, không có cho niệm. Nghĩa là nhiệt tâm dẫn tâm, tức
là nhiệt tâm ở trong, thí dụ con tu hơi thở thì nhiệt tâm ở trong hơi thở, nhắc
từng hơi thở một. Rồi bắt đầu thấy cái thời gian mà tu trong vòng của con, nếu
mà con tu năm phút thì phải cố gắng giữ gìn. Mà nếu mà nó còn niệm, bây giờ một
ngày mà có một thời nó không niệm, mà ba thời kia nó có niệm thì con lui lại tu
một phút, chứ không được tu năm phút nữa.
Sư Gia Quang: Dạ, có
hồi hai ngày là nó không có niệm, có hồi một ngày thì nó có niệm, một hồi bốn
ngày thì nó không có niệm.
Trưởng lão: Bây giờ
đó thì dùng cái pháp rồi, mà dẫn nó. Nó có thời vầy, thời khác, lui trở lại,
cái sức của con. Bởi vì khi mà thời tiết bên ngoài nó thay đổi, hoặc có cái
điều kiện gì nó thay đổi, cái tâm của con nó mất thanh tịnh của nó rồi, cho nên
con nhiếp không có được. Do đó vì vậy muốn mà cho có căn bản để trong khi mà
khó khăn nó vẫn nhiếp được, thì cái sức của con thì cái khoảng thời gian phải
ngắn, nó không thể dài ra được.
Cho nên con lui lại, không được
tu năm phút, mà tu lại một phút để cái chất lượng cho nó đạt được. Cái thời
nào, dù bây giờ mưa, nắng, gió, bão, thay đổi thời tiết, nhưng trong khi ngồi
tu một phút là vẫn đạt được, thì như vậy mới được. Mới gọi là Nhiếp Tâm, nhiếp
tâm trong cái khó, rồi nhiếp tâm trong cái dễ. Cái dễ thì con thấy dễ rồi phải
không? Mà nhiếp tâm trong cái thời gian khó, trong cái thời gian động, trong
cái thời gian thời tiết thay đổi vẫn nhiếp được hết. Thì như vậy mình mới làm
chủ được cái, dẫn cái tâm mình mới làm chủ được, con hiểu chưa?
Thà là mình lui lại mà mình dẫn
được, chứ còn nếu không, mình dẫn không được. Bây giờ con có cái pháp tác ý rồi
chứ gì, mà con vẫn còn bị niệm thì như vậy chưa được. Cho nên cái sức của con
không thể nào mà ở trong cái thời gian năm phút này được, thì con phải lui lại,
lui lại một phút. Đó thì Thầy dặn như vậy, thì con lui lại một phút. Mà nếu một
phút mà con thấy có khi thời được, mà thời không, lui lại, còn lại một hành
động hít vô thở ra, như Thầy đã nhắc mấy con mà.
Nếu mà mình tu không có chất
lượng thì sau này mình dậm chân tại chỗ mất đi. Cho nên vì vậy đó mình lui lại,
con chỉ còn một hơi thở hít vô thở ra rồi nghỉ.
(14:02) Rồi
nghỉ một chút xíu, rồi hít vô thở ra, coi như một Tức mà thôi. Còn không thì tu
tập cánh tay đưa ra và đưa vô, thôi nghỉ.
Có bấy nhiêu đó thôi, mấy con làm
cho căn bản cho Thầy trong một thời gian một tuần lễ, rồi sau tuần lễ đó đến
trình bày cho Thầy. Tu một hành động thôi, tu một hành động của thân mình thôi.
Như vậy là bảo đảm cho mấy con.
Mấy con phải thử cái sức của mình từ năm phút. Mà thấy năm phút không chất
lượng, lui lại nữa, lui lại nữa cho đến khi còn một giây thì chắc chắn là trong
một giây đó mấy con sẽ nhiếp được. Còn nếu mà mấy con không nhiếp được thì chắc
chắn là Thầy phải ngồi Thầy canh, chứ còn không cách nào khác hơn hết. Thí dụ
như có Thầy ngồi thì tôi nhiếp được, mà không có Thầy thì tôi ngồi, Trời đất
ơi, sao vọng tưởng ở đâu nó nhảy vô tùm lum vậy? Thì như vậy nó thấy Thầy nó
sợ, con hiểu chưa?
Sư Gia Quang: Thưa
Thầy, một phút là tu trong ba mươi phút?
Trưởng lão: Ba
mươi phút ngồi liên tục, vừa nghỉ vừa tu, vừa nghỉ vừa tu, con nhớ chưa? Rồi
trình bày cho Thầy cặn kẽ. Sau khi Thầy kiểm tra lại , cái dịp tới đó trình bày
cặn kẽ để mà Thầy thấy con nó thuần được cái này Thầy sẽ cho tăng lên. Chứ hồi
nào tới giờ con tu có bấy nhiêu, có thời gian ngắn vậy đó mà vẫn có vọng tưởng.
Mà hồi nào tới tu bây giờ cũng vẫn còn có thì đủ biết là dậm chân tại chỗ, mất
thì giờ rất là nhiều. Có phải không con? Còn bây giờ con lui lại cẩn thận, kỹ
lưỡng. Không tu thôi, tu nhất định là quyết định làm chủ nó, dẫn nó bằng phương
pháp đàng hoàng, chứ không phải để tự do hít thở đâu!
(15:32) Ở
đây có phương pháp đàng hoàng, mà vậy mà nó còn vô được thì con biết là nó ghê
lắm chứ đâu phải không đâu. Cho nên vì vậy mà cần lui lại để cho mình, cái sức
của mình gom hết sức ra. Nếu mà trong khi đó mà mình kéo cái thời gian dài, mà
mình gom như vậy là mình bị căng đầu, nó bị rối loạn cơ thể, con hiểu chưa? Cho
nên vì vậy đó, nó tu ít lại. Mà đem hết sức, mình thấy nó còn vọng tưởng, mình
đem hết sức lực của mình tập trung gom lại trong thời gian rất ngắn để nhiếp
tâm cho được.
Sư Gia Quang: Như vậy
một phút là xả nghỉ, là bao lâu tu lại?
Trưởng lão: Một
phút xả nghỉ một phút. Nghĩa là bây giờ tu một phút phải không? Mà được rồi thì
con xả nghỉ một phút. Tiếp tục qua một phút nghỉ rồi thì tiếp tục lại tu một
phút nữa, cứ như vậy cho đến ba mươi phút. Vậy mà cái thời gian mà sau cùng,
gần đúng ba mươi phút là cẩn thận lắm, đem hết sức lực ra chiến đấu nó. Chứ
không khéo những cái phút mà cuối cùng gần ba mươi phút, nó sẽ có vô. Cái lúc
đó nó biết là con bết rồi, nó sẽ nhào vô, nó đánh con đó.
Cẩn thận, kỹ lưỡng, hẳn hòi để
mình nhiếp tâm cho thật, rất là cẩn thận không có để mà cho một cái niệm nào
xen vô. Bởi vì đó gọi là Nhiếp Tâm. Nhiếp có nghĩa là làm cho nó dính trong cái
hành động của chúng ta. Mà nó còn hơ hỏng, nó có một cái khác nó xen vô là nó
đã có kẽ hở trong đó rồi, cho nên phải nỗ lực thật tình. Ở đây lúc này là lúc
gắt gao, lúc này không thể mà nói tu chơi được, mà tu thật tình, tu hết sức.
Nghĩa là đem cái sức của con có bao nhiêu, gom lại trong cái lúc này.
Nghĩa là con còn lại có một chút
xíu nào đó thì con cũng đừng có để dành, mà vào trong cái giờ tu là đem hết cái
sức mình ra mà tu. Có bệnh, có đau, có gì thì có Thầy, đừng có sợ. Cứ
nói: “Tôi tu như vậy chắc
có lẽ mất sức tôi riết, chắc chết”. Không! Không chết đâu! Có Thầy
không chết, đừng có sợ, mà nỗ lực đi con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét