143-BUỒN NGỦ NHIỀU PHẢI ĐI KINH HÀNH
(25:54) Phật tử Gia Lộc: Kính
thưa Thầy cho con hỏi cái giờ khuya là con đi kinh hành ba mươi phút, xong rồi
con xả nghỉ được không? Lúc con xả nghỉ ra là con ngủ, cứ xả nghỉ ra là con ngủ
riết nên con phải đi suốt từ hai giờ đến năm giờ, nếu mà con xả nghỉ ra là con
ngủ, xin Thầy dạy cho con?
Trưởng lão: Nếu mà
con muốn phá hôn trầm, bây giờ con tu như thế nào để tập nhiếp tâm, an trú tâm
phải không? Thì bắt đầu con nên đi kinh hành. Rồi trong cái thời gian mà buổi
khuya con thức dậy, con đi kinh hành. Đi nó tỉnh táo, mà hễ ngồi lại là nó buồn
ngủ chứ gì? Nó ngủ chứ gì? Thì con tu hết cái thời gian của con rồi mặc sức mà
ngủ. Mai mốt tu hết cái thời gian còn đâu nó ngủ nữa, phải không?
Bây giờ thì tu cho có đàng hoàng,
tập luyện cái đi kinh hành cho nó cẩn thận, kỹ lưỡng. Khi mà tập như vậy, hoàn
toàn lưu ý coi mình nhiếp tâm được hay là không nhiếp tâm được ở trên bước đi,
thấy không? Nếu mà nhiếp tâm chưa được thì lui cái thời gian ngắn lại để cho
nhiếp tâm cho được. Vì cái đó là tập tỉnh thức mà phá cái hôn trầm thùy miên
mới đi kinh hành. Nhưng cũng là nhiếp tâm để rồi an trú tâm sau này nó có căn
bản hơn.
Chứ bây giờ nếu mà mình tập chung
chung, nữa rồi mình cũng phải tập nhiếp tâm an trú trở lại thì nó mất thì giờ
con rất nhiều. Cho nên bây giờ con lui lại cái thời giờ, thay vì con đi ba mươi
phút thì con đi con chia ra làm từng đoạn mười phút, phải không? Mười phút rồi
bắt đầu con cũng đi mà con không có cần tập trung trong bước đi con nữa. Con
cũng đi tới đi lui mà không cần tập trung nữa. Nghỉ một chút xíu rồi sau đó con
tập trung trở lại, bước đi con trở lại, thì cũng vừa đi suốt trong ba mươi phút
mà vừa đi vừa nghỉ.
Về cái tâm con thì con chia ra,
cứ mười phút một đoạn, mười phút một đoạn. Nếu mà nó có niệm khởi ở trong khi
mà con nhiếp tâm ở trong bước đi, thì con chia ra cái thời gian của con ngắn
nữa là năm phút, chứ không được mười phút. Mà nó còn nữa thì con đi từ đây lên
đó là hai mươi bước hay mười bước thôi, thì bắt đầu thì con nghỉ xả, rồi bắt
đầu con mới đi trở lại. Tức là con từ đằng kia đi trở lại thì con sẽ nhiếp tâm
cho cẩn thận, kỹ lưỡng.
(27:50) Bởi
vì ở đây là cái mục đích mình Nhiếp Tâm và An Trú cho được. Mà nhiếp cho được
tâm, thì vừa đi phá hôn trầm thùy miên mà cũng là vừa nhiếp tâm. Mà sau khi tu
xong ba mươi phút rồi thì mặc sức con ngủ. Con ngủ cho lấy sức khỏe lại đi, rồi
một lát nữa mà thức dậy rồi thì tu lại nữa, phải không? Tu cứ vậy cho Thầy. Rồi
sau đó, rồi tới chừng mà cái thời gian mà tu suốt cái buổi, thí dụ hai giờ thức
dậy cho tới năm giờ, thì tu suốt cái thời gian đó, thì chừng đó nó tăng cái
thời gian lên. Mình nhiếp tâm và an trú được thì coi như cái thùy miên hôn trầm
nó sẽ không còn có đối với con nữa.
Nhưng bây giờ cái căn bản là con
phải tập nhiếp tâm cho được ở trong cái bước đi. Lấy bước đi làm cái thân hành
để mà đối tượng để tu, hiểu chưa? Không có tu hơi thở, không có tu đưa cánh tay
ra vô, mà lấy cái bước đi con tu để cho con phá. Bởi vì nó còn ưa thích ngủ
quá, thì cho nên phải đi kinh hành thôi! Thậm chí như cái buổi sáng cũng nên đi
kinh hành chứ không phải ngồi nữa, làm sao nó ngủ được? Nghĩa là đi phải tỉnh
thôi.
Do đó con lấy cái đối tượng đó,
lấy cái đi để mà làm cái đối tượng để nhiếp tâm, để an trú tâm mình cho được.
Thì cái vấn đề đi kinh hành nó cũng là cái vấn đề rất tốt, chứ không sao đâu.
Đó, thì nhớ kỹ. Vấn đề con là phải đi kinh hành. Những người khác mà Thầy dạy
ngồi hoặc là nhiếp tâm như thế nào thì phải theo cái đặc tướng của mình. Chứ
không nghe mà Thầy nói cái người này đi, rồi mình cũng bắt chước đi nữa thì mấy
con sai. Thầy dạy người nào có pháp nấy, chớ không có tu lộn xộn nghe không.
Bởi vì ở đây là nhiều lớp đó, chứ
không phải là một lớp đâu, nhớ kỹ. Cũng thí dụ như tu mười phút hay hoặc là tu
năm phút, nhưng mà cái người này tu hơi thở, người kia tu cánh tay, người nọ đi
kinh hành. Thì mấy con đừng nghĩ rằng tôi sẽ tập thử, không có được. Của người
ta, không phải của mình đâu mà mình tập thử. Không phải là mình nói tôi tu
nhiều pháp đi cho tôi hay, không phải hay đâu. Mấy con tu nhiều pháp là mấy con
tu lộn xộn đó. Mấy con nhiếp tâm không được đâu. Của ai người nấy tu.
Thầy dạy người nào thì người nấy
phải ôm chặt cái pháp của mình mà tu, chứ đừng nghe Thầy nói. Bởi vậy nghe nói
người này, cái người kia bắt chước pháp của người ta tu, mà mình không biết cái
đặc tướng của mình ra sao? Rồi mình tu bậy bạ đó không được. Cho nên vì vậy mà
Thầy bảo con đi kinh hành là con đi kinh hành, mà người kia Thầy bảo là hít thở
là hít thở, chứ không có người này bắt chước người kia.
Ở đây, một cái lớp của chúng ta
chứ nó có nhiều cái phương pháp mà tùy theo cái đặc tướng của mỗi người để
chúng ta nhiếp tâm và đạt được cái chất lượng, các con hiểu chưa? Cho nên vì
vậy mà nhớ những lời Thầy dạy chứ không khéo là mấy con về tu thử của người ta
hết đó. Rồi cái đó, lúc bấy giờ Thầy kiểm tra lại cái pháp của mình thì không
có gì hết. Mình nhiếp không được mà pháp người ta không à, thì cái đó không
được. Nhớ rồi phải không? Bây giờ còn ai hỏi nữa này? Con, Thanh Quang con.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét