144-TU ĐÚNG ĐẶC TƯỚNG, KHÔNG BẮT CHƯỚC
(30:18) Thầy Thanh Quang: Dạ,
con thưa Thầy, trong một thời tu thôi nhưng mà có những lúc thấy nhiếp tâm
trong hơi thở nó không được, nó bị mờ. Muốn tu kỹ, tu cẩn thận nhưng mà từng
cái hơi ấy nó rối loạn, thì lúc ấy có thể chuyển sang nhiếp tâm trong cánh tay
được không ạ? (Được) Mà tập liên tục vẫn được ạ?
Trưởng lão: Được,
để cho làm nó tỉnh trở lại. (Dạ) Hoặc là thấy nó mờ mịt thì ngay đó là con phải
đi kinh hành liền tức khắc, thay thế bằng cái hơi thở bằng cái bước đi của con.
Tức là con dùng luân xa các pháp ở trên thân hành. Thay vì một lúc thì hơi thở
thấy nó tỉnh, mà thấy hơi thở, thấy nó không có đủ khả năng mà dẫn nó nữa, thì
lúc bấy giờ con mới dẫn nó qua cánh tay. Mà dẫn qua cánh tay nó không đủ sức để
nó tỉnh nữa thì dẫn nó qua cái bước đi, con hiểu không? (Dạ)
Đó là mình luân xa theo các pháp.
Bởi vì lúc bấy giờ cái tâm nó bị các cái pháp, cái tâm của mình nó quá mạnh,
mình không có đủ sức mình dùng một cái pháp đó để đối trị nó thì phải luân xa.
Cho đến khi nào mà mình tu trở về một cái pháp duy nhất mà mình làm chủ được nó
thì mới thôi. (Dạ) Bây giờ phải luân xa nó, thay đổi pháp này, thay đổi pháp
khác, như vậy để giúp cho chúng ta có cái sức tỉnh thức, trong khi đó chúng ta
cũng vẫn nhiếp trong thân hành. Nhưng mà sau này một thời gian tập rồi, chúng
ta ôm chặt có một pháp.
Còn bây giờ mấy con cũng một pháp
làm được rồi, mà cũng bắt chước người ta luân xa thì không được. Bây giờ như
Thanh Quang thì luân xa, chứ mấy con mà luân xa kiểu này, coi chừng nó chạy
tuốt ngoài kia, phải không nghe không? Mấy con nhớ kỹ Thầy nói: cái người nào
là tu theo đặc tướng người nấy. Bởi vì khi người ta hỏi là người ta bị vướng
mắc ở trên cái đặc tướng của người ta, chứ mấy con đừng có bắt chước. Nghe Thầy
nói luân xa cái pháp mấy con: “Trời!
Cái này ngon lắm nghe, tôi một lát tu pháp này, một lát tu pháp này”.
Không phải đâu!
Khi mà người ta tu luân xa vậy
rồi, tới cuối cùng người ta cũng phải trở về cái hơi thở duy nhất của người ta
ba mươi phút, chớ không phải là người ta tu luân xa hoài vậy đạt kết quả đâu!
Nghĩa là bây giờ người ta bị cái chướng ngại, cho nên người ta phải luân xa
bằng cái pháp này đến cái pháp khác, các con hiểu chưa? Còn bây giờ khi mà
người ta đã thuần thục rồi thì người ta chỉ còn có hơi thở không, hoặc là còn
cánh tay người ta đưa ra đưa vô thôi! Người ta cũng đi về một pháp duy nhất,
chứ không phải nhiếp tâm một pháp duy nhất, chứ không phải hai ba pháp được,
các con hiểu chưa?
(32:27) Bởi
vì mình tập làm chủ mà. Còn bây giờ tại vì cái tâm của mình nó còn yếu, buộc
lòng người ta phải luân từ pháp này đến pháp khác. (Thầy sẽ ra con.) Đó, mấy
con nhớ chưa? Cho nên vì vậy đừng có nghe pháp luân xa hay đó, mấy con bắt đầu,
bây giờ mấy con mới ngồi đó mà tưởng ra theo nó chạy xương sống mình lên xuống,
lên xuống vầy là cũng sai rồi đó.
Nghe Thầy dùng cái danh từ đó nó
không có nghĩa là mình thay đổi pháp này cho đến pháp khác, để cho mình chủ
động, mình điều khiển cái tâm mình ở trên cái sự Nhiếp Tâm, nó không bị mờ mịt,
các con hiểu chưa? Đó, cho nên pháp người nào phải tu pháp người nấy, chứ không
mấy con tu lộn xộn. Nghe Thanh Quang hỏi, rồi mấy con bắt chước theo Thanh
Quang thì không được. Thanh Quang tu pháp Thanh Quang. Đâu ra đó.
Thầy Thanh Quang: Thưa
Thầy, con có hiện tượng là từ hôm lâu về đến nay, con tập về đây con cảm thấy
con hoang mang. Con hoang mang là trước đây con ngồi kiết già một tiếng, một
tiếng rưỡi thì thân an ổn, không có chuyện gì, đầu óc tỉnh táo. Thế mà bây giờ
con ngồi nó tụt xuống còn ba mươi phút, có khi hăm nhăm phút là bắt đầu đau quá
rồi. Mà đầu óc thì nó mờ mịt, con tập thì nó không nhiếp tâm được. Thưa Thầy
hiện tượng như này thì Thầy hướng dẫn…
Trưởng lão: Như vậy
là cái chuyện đời nó làm cho con nó mờ mịt rồi. Tức là cái chuyện mà con tiếp
xúc ra ngoài, cái các ác pháp ở bên ngoài nó làm cho con không còn sáng suốt
nữa rồi. Tức là mất cái sự bình tĩnh, cho nên nó lui con lại hết. Từ cái ngồi
con bị lui này, cái tâm của con nó bị mờ mịt nữa này, tức là bị ác pháp ở bên
ngoài tác động mà con không có cách thức xả, cho nên nó tác động vô. Tác động
vô cho nên con mờ mịt.
Thì rõ ràng là nhận ra thấy được
cái sức mờ mịt của mình, nó không còn sáng suốt để cho mình thấy được các pháp.
Cho nên do đó con bị các pháp nó sẽ đánh con liền tức khắc, và con bị lôi theo
các pháp đó, nó không còn sức bình tĩnh.
Thầy Thanh Quang: Dạ bây
giờ con khắc phục bằng cách nào thưa Thầy?
Trưởng lão: Bây giờ
phải tu tập trở lại. Như hồi nãy con hỏi thì theo cái sự của con đó, cho nên
Thầy biết cái đặc tướng của con, cái hoàn cảnh của con nó làm cho cái tâm con
nó mờ mịt rồi, thì chỉ còn nước luân xa mà phá nó thôi. (Dạ) Dùng pháp này,
dùng pháp kia liên tục để mà phá cho nó tỉnh trở lại, chứ không khéo nó bị mê
con. Các con thấy đi ra ngoài nguy hiểm, rất nguy hiểm, chứ không phải sung
sướng gì đâu. Mà cái trách nhiệm, bổn phận phải đi làm thôi chứ không có cách
gì hết. Mà đi ra ngoài rồi nó sẽ mất, nó giảm cái sức tỉnh của mình đi.
Bây giờ mấy con tu tập vậy chứ mà
Thầy cho đi ra ngoài một thời gian sau mấy con về, mấy con nhiếp tâm nè, thân
đau này, phải không? Cái đầu nó mờ mịt này, bây giờ nhiếp nó không vô nữa này,
thì còn có nước bây giờ phải thay đổi pháp để cho nó làm nó tỉnh lại thôi, chứ
không còn cách nào khác hơn hết, phải không? Cho nên vì vậy mà Thầy nói Thanh
Quang thì đang tu pháp đó, chứ mấy con mà mình đang tỉnh táo đàng hoàng, mình
cũng luân xa, chơi cái kiểu này thì không được rồi. Chứ đừng nghĩ là người ta
tu nhiều pháp là hay đâu, không phải đâu mấy con! Người ta đang bị mà!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét