145-THÂN TÂM THANH TỊNH KHÔNG CÒN XUẤT TINH
(35:02) Thầy Thanh Quang: Cái
thời gian rồi con mất đi bằng cái đoạn dài như thế, thì bây giờ phục hồi trở
lại có thể cũng mất cái thời gian dài như thế ạ?
Trưởng lão: Không!
Nó không phải mất thời gian dài đâu con. Nó chỉ cần mình siêng năng, cần mẫn
trong vòng chừng một tuần lễ, một tháng là mình lấy lại được hết. (Dạ) Bởi vì
mình tu tập bây giờ, bởi vì các con tu tập mà chuyên cần ở trong thất, đừng có
tiếp duyên, sống độc cư trọn vẹn. Các con cứ càng ngày càng tập đúng cách nó
tăng lên, tăng lên đến mức độ mà các con thấy không ngờ được. Rồi nó hiện những
cái tướng trạng mà an lạc, thanh thản của nó ra, mấy con thấy lạ lùng thật.
Con người mà sao lại nó có những
trạng thái kỳ lạ như thế này? Giải thoát thật sự, chứ đâu phải mà còn cái tâm
phàm phu như thế này đâu. Thân tâm nó thanh tịnh hoàn toàn mà. Cái thân và cái
tâm nó thanh tịnh luôn con, nó không bao giờ mà khởi cái dục tầm bậy. Còn coi
vậy chứ trước mặt Thầy, mấy con chớ còn khởi dục tầm bậy lắm, chứ chưa hẳn là
thanh tịnh đâu. Cái thân nó cũng chưa thanh tịnh mà cái tâm nó cũng chưa thanh
tịnh. Ngồi đây mà thấy nữ sắc nó nghĩ tầm bậy, tầm bạ rồi, chứ đâu phải là
chuyện dễ đâu. Thầy biết rất rõ trong cái đầu mấy con hết, chứ đâu làm sao mà
Thầy không biết.
Cho nên vì vậy mà phải tập cho
thân tâm thanh tịnh, hoàn toàn phải thanh tịnh chứ. Cho nên cứ tu riết thì nó
phải thanh tịnh. Mà tu chưa thanh tịnh mà đi ra nó nhiễm vô rồi thì làm sao?!
Cũng như cái áo giặt sạch, đi ra ngoài kia nhúng bùn rồi vô giặt nữa. Cứ giặt
hoài vậy thì cái áo biết chừng nào sạch? Cứ lem luốc hoài à? Các con hiểu điều
đó. Cho nên vô tu là hoàn toàn là cắt đứt không có còn đem ra nhúng bùn nữa.
Các con tiếp xúc với đời là đem nhúng bùn đó. Ở ngoài đời mà ác pháp không, mà
không phải nhúng cái tâm của mình vào bùn sao?
Nó ô nhiễm, nó làm đủ cách ở
trong đó hết chứ đâu phải dễ. Mà chiến thắng lại nó đâu phải dễ, chuyện đâu
phải dễ. Còn mình ở đây, là mình ở trong cái hoàn cảnh của Tu viện mình, nó là
cái hoàn cảnh cách ly. Cho nên vì vậy đó, cho nên mình chiến thắng nó được dễ
dàng. Nhờ cái pháp mình tu tập, lần lượt nó thanh tịnh, thân thanh tịnh, tâm
thanh tịnh cho nên không bao giờ mà nói rằng về xuất tinh đâu. Thầy nói thật sự
một người tu không bao giờ.
Cho nên Thầy nghe nói ông Đại
Thiên, ổng dẫn một cái đoàn của ông mà khi thị giả ổng giặt cái bộ y của ổng
thấy ông xuất tinh vậy nói: “Thầy
chứng quả A La Hán sao còn xuất?”. Quả A La Hán là vô lậu sao còn
gì mà xuất tinh! Mấy ông nói bậy à? Nói cái chuyện đó! Ông nói cái chuyện đó,
ông che đậy cái điều ông đó. Cho nên ông Đại Thiên, mà ở trong cái hệ phái của
Nam Tông mà nói ông Đại Thiên, Thầy nói: “Cái ông này che đậy, chớ bậc A La Hán người ta làm sao có
cái chuyện đó?”
Cho nên ở đây hoàn toàn mấy con còn
là thân mấy con chưa thanh tịnh, phải không? Đó, mấy con thấy, ai còn hỏi Thầy
thì hỏi tiếp. Rồi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét