149-NIỆM CỦA THÂN
(53:27) Sư Phước Tồn: Kính thưa
Thầy, trong lúc mà con tu tập thì như là thời gian buổi sáng thân tâm con,
trong thời gian mà con nhiếp tâm thì tâm con có niệm, với lại trên cái thân có
niệm là sao?
Trưởng lão: Cái
thân con có niệm là gì? Niệm đau, niệm nhức phải không? (Dạ) Lo cái gì? Bây giờ
lo cái tâm cái đã, còn cái đau, cái nhức thì an trú được thì đẩy lui nó. Bây
giờ con bây giờ tu pháp gì nó cũng đau cũng nhức ở trong đó hết, cái nghiệp của
con rồi. Cho nên bây giờ lo nhiếp tâm cho có chất lượng đi để rồi nhiếp cho
được, rồi an trú. Bây giờ cái sức của con nhiếp được chừng mười phút là Thầy sẽ
tập cho con an trú liền trong mười phút. Để làm gì?
Để đẩy lui cái bệnh của con chứ
còn không khéo cái bệnh của con, tức là cái niệm thân mà nó đau nhức chỗ này
chỗ kia là khó lắm chứ không phải dễ đâu. Cho nên vì vậy mà bây giờ cần diệt
cái niệm ở trong cái đầu của con khởi ra, chớ còn cái niệm thân thây kệ
nó: “Chết bỏ, kỳ này tao
cho mày chết. Tao chỉ niệm cái tâm tao nhất định là nhiếp cho được trong hơi
thở thôi, chứ
hoàn toàn không có để cái tâm tao phóng ra cái niệm “Ôi cha! Nó đau quá!”.
Con “Ôi cha đau quá!” là
cái niệm tâm của con rồi đó. (Dạ) Cho nên đau kệ nó, chẳng biết nữa, “Tao chỉ biết là bây giờ biết cái hơi
thở, biết cái thân hành đưa ra đưa vô thôi, chứ còn không biết cái gì nữa hết”.
Thì như vậy là con chuyên cần giùm Thầy nhiếp tâm đi. Bởi vì Thầy biết cái thân
nghiệp của con mà bây giờ nếu mà cứ chạy theo nó thì con không tu pháp gì được
hết. Đó, cho nên phải tập cho kỹ cái điều đó đi. (Mô Phật) Rồi phải không? Xong
rồi, bây giờ Thầy từ giã, mấy con phải về một tuần phải tu cho được, người nào
được thì được lên lớp học cao hơn, có gì đâu! Rồi, thôi bây giờ Thầy chào mấy
con.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét