151- NHIẾP TÂM AN TRÚ KHÔNG
PHẢI PHÁP XẢ TÂM
(00:00) Trưởng
lão: Ngồi xuống hết đi con. Sau một cái thời gian mà Thầy kiểm tra, rồi nhờ
cô Út sửa lại cách thức ngồi của mấy con, coi người nào mà nghiêng hoặc là rung
động thân thì mấy con cố gắng khắc phục sửa lại những cái vấn đề về ngồi cho nó
được an trú. Thế thì về cái phần mà Thầy đến Thầy kiểm tra để phân cho mấy con
biết cái trình độ, cái căn bản của mấy con tu cái pháp nào, ở trong pháp nào,
đang tu những cái pháp gì.
Như ở bên
nam Thầy đã kiểm tra và cho quý thầy đã tu từng cái pháp môn, từng cái pháp môn
của mỗi đặc tướng của mỗi người. Nó phù hợp với cái pháp nào mà tu tập để cho
nó đạt được cái kết quả. Cái sự tu tập của mình nó phải đi vào cái sự căn bản
chứ không thể mà tu cầm chừng, tu chung chung được. Tu phải đạt được kết quả,
chứ không khéo là mấy con tu hoài nó vẫn tâm như vậy, nó vẫn như vậy thôi, rồi
xả nó cũng bao nhiêu đó thôi, nó không tiến tới nữa.
Thì ở đây
không còn cái thời gian mà có thể nói rằng tu tập một cách chung chung như vậy
nữa được, mà phải tu đâu là phải đạt được kết quả đó. Cho nên trong cái vấn đề
tu thì nó rất là kỹ lưỡng. Vì vậy mà suốt cái thời gian qua rồi, thì mấy con,
ai mà ở trong này, các con người nào mà nhiếp tâm ở trong hơi thở mà ba mươi
phút không vọng tưởng, mà không có một cái trạng thái nào mà xảy ra thì mấy con
cho Thầy biết.
Cái người nhiếp
tâm mà ba mươi phút không vọng tưởng, nghĩa là thời nào cũng không vọng tưởng hết,
chớ không phải thời này được mà thời sau không được. Và cái thời nào suốt một
ngày một đêm, bốn buổi, sáng, chiều, tối, khuya, thời nào nhiếp tâm cũng tốt ba
mươi phút. Mấy con có nhiếp tâm được ba mươi phút không? Nếu mà cái người nào
mà nhiếp tâm trong sáng, chiều, tối, khuya mà không một niệm khởi thì người đó
sẽ tu cái pháp nào, Thầy sẽ chỉ cho họ biết cách tu của pháp đó.
Còn nếu mà
chưa được thì chúng ta sẽ tập nhiếp tâm cho được ba mươi phút, để chúng ta tiến
tới cái pháp tu trên ba mươi phút mà không niệm khởi. Như vậy, mấy con thấy cái
sự tu tập chúng ta phải đi từ cái căn bản, từ cái nhiếp phục được. Chớ không phải
nói tôi nhiếp phục được mà trong cái giờ này tôi ngồi tôi nhiếp phục được, mà
giờ sau tôi nhiếp phục không được, thì như vậy là chúng ta chưa có căn bản, còn
mất căn bản. Nghĩa là thời nào chúng ta cũng phải nhiếp phục, bởi vì đây là có
cái phương pháp như Thầy dạy mấy con rồi đó, là cái phương pháp dẫn tâm vào đạo,
mình dẫn từng bước.
(02:36) Thí
dụ như bây giờ Thầy đưa cánh tay ra, cánh tay vô như vậy, Thầy dẫn nó bằng cái
ý thức của Thầy, dẫn nó hoàn toàn. “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra,
đưa tay vô tôi biết tôi đưa tay vô”, phải không? Rồi đưa ra Thầy bảo: “Đưa
ra”, Thầy đưa ra. Đưa vô Thầy bảo: “Đưa vô”. “Đưa
ra”, Thầy đưa ra, “Đưa vô”, Thầy đưa vô. Rõ ràng là Thầy từng
cái ý thức của Thầy dẫn cái hành động đưa tay ra, đưa tay vô.
Bây giờ nói
về hơi thở cũng vậy. “Hít vô tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi
thở ra”, rồi Thầy hít vô, thở ra. Rồi bắt đầu kế tiếp cái hơi thở thứ hai
thì Thầy nói: “Hít”, Thầy hít vô, “Thở”, Thầy thở ra. Cứ
như vậy mà Thầy hít thở, hít thở ra vô bằng cái phương pháp tác ý kèm theo sự
tác ý liên tục không có dừng chỗ nào. Vậy mà còn có niệm khởi thì mấy con biết
như thế nào? Cái tâm của mấy con thấy nó cái nghiệp lực, mà từ lâu tới giờ mình
huân cái tâm tham sân si của mình nó mới thành một cái nghiệp, cái sức lực nó rất
là mạnh.
Mặc dù chúng
ta vận dụng cả ý thức, chúng ta điều hành, vận dụng từng cái hơi thở như vậy,
thế mà nó còn lọt vô. Thì mấy con đủ biết là nó cái lực của nó là lực nhiều đời
chớ không phải là trong một thời gian ngắn. Còn chúng ta đang là cái người để tập
luyện một cái lực, cái nội lực của chúng ta. Cho nên vì vậy mà chúng ta dẫn nó
bằng cái phương pháp vậy mà còn tránh không khỏi cái lực của nó đánh vô.
Cho nên vì vậy
mà phải nói rằng chúng ta muốn đạt cho được cái nhiếp tâm cho được ba mươi phút
nó cũng không phải là dễ, nó không phải dễ. Nghĩa là thời nào chúng ta nhiếp
tâm cũng được hết. Bây giờ đem ra chúng ta bỏ giữa chợ người ta bán, người ta ồn
náo mà chúng ta vẫn nhiếp được tâm hoàn toàn, như vậy mới gọi là nhiếp tâm
trong các ác pháp, nhiếp tâm trong cái khó khăn. Trời lạnh như buốt mà chúng ta
vẫn ngồi chúng ta nhiếp tâm được như thường chớ không còn run rẩy.
Còn mấy con
thấy như cái lạnh của miền Bắc, nó run rẩy như thế này. Bây giờ ngồi đây nhiếp
không được, thì như vậy là mình chưa có dẫn tâm, mình chưa có nhiếp tâm được,
cho nên mình bị ảnh hưởng thời tiết lạnh nó tác động, nó tác động mình nhiếp
không được. Còn ở đây mình phải nhiếp được. Nhiếp được tức là mình luôn lúc nào
mình dẫn tâm mình vào cái chỗ hơi thở, chỗ cánh tay, chỗ bước đi của mình. Thì
trong đây không phải người nào cũng nhiếp tâm trong hơi thở, người nào cũng giống
như người nào, đạt được. Không phải đâu!
(04:47) Có
người nhiếp trong hơi thở được, nhưng có người nhiếp trong cánh tay đưa ra vô
được, nhưng có người lại đưa tay ra vô thì buồn ngủ cho nên vì vậy họ phải nhiếp
trong bước đi. Thì cái hơi thở ra, hít ra, thở ra, hít vô và cánh tay đưa ra
vô, và bước đi bước một, bước hai, bước ba đều giống nhau, nó là một pháp. Một
pháp để tu tập sức định tĩnh của chúng ta, chớ không phải là hai, ba pháp gì hết.
Nhưng chúng ta lấy thân hành, lấy cái thân hành của chúng ta, hơi thở, hành động
tay, rồi hành động chân để mà nhiếp tâm mình. Đó, các con thấy chưa?
Cho nên cái
nhiếp tâm đó chỉ có duy nhất là nhiếp tâm, nhưng cái hành động thì nó là hơi thở,
hoặc là cái tay, hoặc là cái bước đi, bước chân của chúng ta. Phải không? Cái
phương pháp, cái đối tượng để mà chúng ta thực hiện nhiếp tâm thì nó có ba
cách: hơi thở, cánh tay đưa ra đưa vô, đưa lên đưa xuống, hoặc là chân bước đi,
thì nó có ba cách để nhiếp tâm. Nhưng mà cái nhiếp tâm nó chỉ có một chớ không
thể hai. Bởi vì nhiếp trong hơi thở nó cũng như là nhiếp trong cánh tay, nhiếp
trong cánh tay thì cũng như nhiếp trong bước đi, có gì khác biệt chỗ nào đâu?
Các con thấy không có khác.
Cho nên ở
đây, các con tu hơi thở. Thuận thì các con tu hơi thở, mà không thuận thì tu
cánh tay, mà không thuận nữa mà hôn trầm thùy miên thì tu bước chân đi. Như vậy
là tùy theo cái đặc tướng của mấy con mà thực hiện các pháp tu tập. Cho nên buộc
lòng mấy con phải từ nhiếp tâm trong hơi thở, hoặc là nhiếp tâm trong cánh tay,
hay hoặc bước đi từ một phút. Nếu một phút không được, cuối cùng mấy con chỉ cần
đưa tay ra và đưa tay vô, một hành động thôi. Đạt được chất lượng thì ngay đó
ngưng liền tức khắc, để rồi nghỉ xả hơi. Rồi bắt đầu làm lại một hành động đó để
hoàn toàn không có niệm khởi.
Các con đừng
lầm. Các con đừng có lầm mình đang tu cái pháp này giống như tu Tứ Chánh Cần. Tại
sao mấy con biết tu giống như Tứ Chánh Cần không? Nghĩa là bây giờ tôi nhiếp
tâm biết hơi thở ra vô như vậy, có niệm cái bắt đầu tôi khởi ra tôi quán, tôi xả
cái niệm đó đã rồi tôi bắt đầu tôi nhiếp lại hơi thở, thì mấy con đã lầm. Mấy
con đã tu Tứ Chánh Cần chớ không phải tu hơi thở nhiếp tâm an trú đâu. Ở đây là
nhiếp tâm an trú chớ không phải tu pháp xả tâm. Mấy con nhớ kỹ không?
(07:07) Bởi
vì nhiếp tâm an trú chớ không phải để có niệm khởi ra rồi quán cái niệm đó để
mà xả tâm, thì như vậy mấy con tu Tứ Chánh Cần, ngăn ác diệt ác, sanh thiện
tăng trưởng thiện. Đó, thông suốt được cái này thì mới biết được cái pháp mình
tu. Bây giờ mấy con nhiếp tâm là không có niệm khởi, nhiếp cách thức nào mà
không có niệm khởi từ một phút cho đến ba mươi phút. Mà nếu một phút không đạt
được thì mấy con phải nhiếp từ một giây. Từ một giây hít vô thở ra, một giây phải
đạt cho được không có niệm xen vô trong một hơi thở của mấy con, hoặc trong
hành động đưa tay ra và đưa tay vô. Thầy cho nó là một giây, gọi là một sát na,
phải đạt được cái chất lượng.
Từ một sát
na mà tập luyện để rồi tăng lên hai lần, ba lần, năm lần, mười lần, tức là một
giây, hai giây, ba giây, bốn giây. Bởi vì một phút vô không nổi thì mấy con tu
phải một giây, có gì đâu! Rồi lần lượt từ một giây đó thì nó lên một phút, một
phút lên hai phút, rồi cho đến ba mươi phút. Đến ba mươi phút dừng lại để chúng
ta tu tập pháp khác. Rồi, bây giờ mấy con hiểu chưa? Hiểu phương pháp tu chưa?
Vậy thì người
nào trong hơi thở mà đạt được, đạt được cái chất lượng một phút. Bây giờ Thầy hỏi
về một phút, người nào đạt được đưa tay lên, một phút. Nghĩa là trong một phút
thôi, Thầy nói trong một phút thôi. Nghĩa là đạt được trong một phút mà không
có niệm, thời nào, buổi nào mấy con tu cũng đạt được thì mấy con đưa tay lên, một
phút.
Như vậy là
cái lớp của mấy con nương vào hơi thở tu một phút. Vậy thì bắt đầu từ một phút
đó, mấy con sẽ tu tập trong một tuần lễ, mấy con sẽ tăng lên hai phút cho Thầy.
Sau khi, trước khi mà mấy con tăng lên hai phút, thì Thầy đến Thầy kiểm nghiệm
lại coi mấy con, cái một phút của mấy con có đạt được chất lượng không? Nghĩa
là trong thời nào, buổi nào mấy con tu đều là đạt được một phút. Tức là một
phút mấy con tính, thí dụ như bây giờ hít vô thở ra, có người hơi thở bình thường
là hai mươi hơi thở, hai mươi hơi thở thì nó vô một phút. Còn cái người mà hơi
thở dài thì mười ba mươi bốn hơi thở là nó một phút. Một phút nó phải nó coi vậy.
Còn cái hơi
thở ngắn, nó từ hai mươi mấy hơi thở trở lên, ba mươi hơi thở. Hít vô thở ra,
hít vô thở ra lẹ, lia lịa như vậy đó, là nó từ hai mươi mấy, ba chục hơi thở nó
mới vô một phút. Còn hơi thở bình thường nó từ mười tám, mười chín, hai mươi
hơi thở thì nó là một phút. Đó là hơi thở thở bình thường. Còn hơi thở mà dài,
thì nó từ mười lăm, mười ba, mười bốn, mười thì nó hơi thở dài, tức là hơi thở
chậm, dài. Đó Thầy nói như vậy để mấy con căn cứ vào chỗ đó, mấy con biết rằng
một phút, mấy con tu một phút là hai mươi hơi thở là hơi thở bình thường, còn
mười hơi thở là hơi thở dài, mà từ hai mươi mấy hơi thở trở lên đó là hơi thở
ngắn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét