152- AN TRÚ CÓ CĂN BẢN SẼ
TĂNG NĂNG LƯỢNG
(10:02) Các
con hiểu chưa? Nó, bởi vì vì vậy cho nên, thí dụ như chẳng hạn mấy con không
căn cứ vào mấy con đặt cái đồng hồ rồi mấy con hít thở, mấy con đếm rồi mấy biết
mấy con tu một phút là mấy hơi thở mấy con biết. Thí dụ như hai mươi hơi thở
thì các con cứ, cần gì phải coi đồng hồ. Tôi đếm đúng hai mươi hởi thở là tôi
nghỉ, đạt được chất lượng hoàn toàn, có gì đâu! Rồi tôi nghỉ một chút rồi cái bắt
đầu tôi sẽ cố gắng. Tôi nghỉ một chút, tôi cố gắng tôi tu lại một phút, tôi
cũng thở hai mươi hơi thở, không có gì hết. Thời nào tôi cũng tu đúng hai mươi
hơi thở tôi nghỉ.
Nhưng mà
trong năm ngày hay một tuần lễ sau tôi sẽ tu bốn mươi hơi thở, như vậy là tôi
tu được hai phút chớ gì. Các con thấy không? Mình tăng dần lên. Rồi mình tập
trong một tuần lễ. Hai phút đó mình tập cho thuần thục, cái bắt đầu mình tăng
lên. Có gì đâu, tăng lên ba phút, chỉ mấy con đếm cần sáu mươi hơi thở là đủ chớ
gì? Có gì đâu khó!
Mà như vậy
là thời nào mấy con đếm đúng sáu mươi thì mấy con nghỉ. Nghỉ rồi một lúc rồi mấy
con tu lại sáu mươi hơi thở. Cứ như vậy cuối cùng thì mấy con thấy mình đạt được
ba phút rất dễ dàng, đâu còn khó khăn gì đâu! Từ một phút mấy con đạt được, mấy
con tập. Tập rồi mấy con tăng lên, tôi sẽ cố gắng. Mà khi mấy con tăng lên là mấy
con rất nhiệt tâm, chú ý kỹ từng hơi thở, từng hơi thở, tác ý kỹ dẫn rất là kỹ
trong hơi thở, thì mấy con sẽ lần lượt mấy con tăng lên năm phút rất dễ dàng
không có khó khăn. Phải không, mấy con thấy không?
Từ cái chỗ
mà căn bản này mấy con đi vào mấy con nhiếp tâm và an trú, chớ không phải mấy
con đợi niệm rồi mấy con xả. Ở đây là không có được cái điều đó, bởi vì ở đây
là cái phương pháp khác. Nhiếp tâm và an trú, chớ không phải mà tu Tứ Chánh Cần
ngăn ác diệt ác, sanh thiện tăng trưởng thiện. Cho nên tu Tứ Chánh Cần mấy con
cũng nương hơi thở thở ra vô. Nhưng mà có niệm thì mấy con mới dùng cái tri kiến,
cái ý thức của mấy con mới quán cái niệm đó để xả. Xả cái niệm đó rồi, bắt đầu
bây giờ mới hít thở lại.
Rồi cứ xả
hoài, xả hoài, xả cho đến khi nào mà hoàn toàn nó tự nó bất động, nó thanh thản
thì các con đã đạt được cái Tứ Chánh Cần, cái pháp Tứ Chánh Cần. Thì lúc bấy giờ
mà đạt được cái Tứ Chánh Cần rồi, thì lúc bấy giờ đó mấy con mới lên Tứ Niệm Xứ
mấy con tập tu. Chớ còn niệm mà mấy con, còn niệm mà lên Tứ Niệm Xứ thì đâu tu
được. Cái căn bản của mấy con ở Tứ Chánh Cần nó chưa xong, cho nên nó còn niệm.
Suốt ba mươi phút mà hoàn toàn ở trên Tứ Chánh Cần không niệm thì mấy con mới
được lên Tứ Niệm Xứ, các con hiểu chưa?
Mà nếu mà
lên Tứ Niệm Xứ mà mấy con không có đủ sức nhiếp tâm và an trú, thì mấy con tu
trên Tứ Niệm Xứ cũng không nổi, nó không nổi. Cho nên buộc lòng bây giờ, ngay
bây giờ mấy con phải nhiếp tâm và an trú. Và đồng thời cái cơ thể của mấy con sẽ
nay thì như thế này, mai như thế khác, nó là các pháp vô thường. Nó là pháp vô
thường, cho nên nó sẽ bị bệnh.
(12:48) Do
như vậy mà khi nhiếp tâm an trú được thì mấy con mới đẩy lui bệnh. Nó đem lại
cho cái cảm thọ của mấy con, cái thân của mấy con nó an trú thì nó không có bệnh
nào tác động vô được. Mà nó không tác động vô được thì nó, sự bình an nó giúp
cho mấy con mới tu tập được. Chớ mà nó đau nó nhức chỗ này chỗ kia là mấy con sẽ
tu tập không được. Đó mấy con, vì vậy mà nhiếp tâm an trú rất cần thiết trong
cái giai đoạn này, để nó giúp cho cái sức mà tỉnh thức, để mấy con tu Tứ Chánh
Cần, mấy con xả rất dễ.
Cái thời
gian nó sẽ thu ngắn lại. Chớ còn không khéo bây giờ mấy con chưa đủ cái sức tỉnh
thức, mấy con tu Tứ Chánh Cần thì cái thời gian mà tu tập Tứ Chánh Cần này
không biết bao giờ nó cho hết cái niệm. Bởi vì cái sức nhiếp tâm và an trú thì
cái niệm nó không còn có nữa, mà lại mình tu Tứ Chánh Cần. Cho nên vì vậy mà
khi mà cái sức của mình nó đã có an trú thì cái năng lực của trong người của
mình, cái năng lượng đó nó sẽ tăng lên. Nó tăng lên, cho nên mình thấy càng tu
lại càng khỏe, càng ham tu hơn, nó không có chán.
Còn không
khéo nó, nó tiêu hao cái năng lượng của mấy con đi. Mấy con sẽ thấy tu riết
ngán quá, đó là bị tiêu hao cái năng lượng. Đó! Cho nên hôm nay mấy con nhớ kỹ.
Từ một phút mấy con phải tập. Còn người nào mà trong một phút mà tu có chướng
ngại, nghĩa là mấy con cũng nhiếp tâm như vậy mà nó có chướng ngại là căng đầu
nhức đầu, hoặc là tức ngực, thì mấy con phải báo cho Thầy biết liền tức khắc để
mà Thầy dạy cho mấy con cách thức cũng nhiếp tâm nhưng mà không bị cái trường hợp
đó. Nghĩa là nó hoàn toàn mà trong hơi thở mấy con nhiếp tâm mà không có gì hết
trong một phút.
Rồi bắt đầu
bây giờ tu một phút, mấy con tăng lên hai phút. Hai phút rồi tăng lên ba phút.
Nghĩa là từ hai mươi hơi thở mấy con tăng lên bốn mươi hơi thở. Bốn mươi hơi thở,
sáu mươi hơi thở rồi tám mươi hơi thở, một trăm hơi thở, thì một trăm nó là
đúng năm phút chứ bao nhiêu. Thì khi mà năm phút mà không có gì xảy ra, nó rất
là bình an thì các con tiến tới cho đến khi ba mươi phút. Thì ba mươi phút mà đạt
được, thì chừng đó Thầy mới dạy các con an trú. Chớ bây giờ chưa dạy an trú, chỉ
dạy nhiếp tâm.
(14:50) Các
con thấy đi từng bước. Khi mà an trú được rồi, thì cảm thọ trong thân của các
con không còn bị cảm thọ nữa. Nó an trú rồi, nó làm sao bị cảm thọ? Do đó khi
mà an trú được rồi thì Thầy mới đưa mấy con qua tu Tứ Niệm Xứ. Mà trong khi Tứ
Niệm Xứ mà mấy con ngồi tu mà còn có niệm khởi ra, thì đưa mấy con trở về Tứ
Chánh Cần để gạn lọc những cái niệm thô này cho sạch, rồi các con mới trở lại
tu Tứ Niệm Xứ. Các con thấy tu pháp nào nó ra pháp nấy, nó rõ ràng. Nghĩa là mấy
con còn yếu là mấy con phải trở về tu tập cái pháp đó cho nó cứng cáp hơn, để rồi
mới đưa mấy con tới. Cuối cùng mấy con sẽ làm chủ sinh già bệnh chết.
Ở đây Thầy
nói khi mà Thầy về đây Thầy kiểm tra để đôn đốc, để giúp cho mấy con tu là để
cho mấy con đạt được cái kết quả, đạt được cái kết quả làm chủ hẳn hoi. Mấy con
phải cố gắng mà tu tập chớ không phải là tu chơi chơi, không phải là tu cái kiểu
mà mình tu cho lấy có như từ lâu tới giờ mấy con tu. Bây giờ Thầy kiểm tra lại
thì cái đương nhiên là mấy con dậm chân tại chỗ. Bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng
mấy con tu, xét bây giờ mấy con thấy. Bây giờ trong một phút mấy con thấy còn
khó khăn. “Không biết giờ này mình tu tập, nhưng ngày mai, ngày mốt đây rồi
mình có tu tập được một phút nổi không?” Không phải dễ đâu.
Cho nên một
phút nhiếp tâm cho đạt được chất lượng thì mới tăng lên hai phút. Nhưng mà Thầy
đã hướng dẫn cho các con đếm hai mươi hơi thở đó là hơi thở bình thường. Mà nếu
hơi thở các con chậm, nhẹ hơn thì nó dưới hai mươi hơi thở. Thì mấy con lấy căn
cứ vào, thí dụ như mười tám hay mười sáu hơi thở là một phút, thì các con cứ đếm
đúng mười sáu là một phút.
Cứ như vậy mấy
con tính lên là mấy con sẽ biết bao nhiêu phút, ở trong bao nhiêu hơi thở của mấy
con. Vì vậy mà mấy con đâu có cần gì phải có đồng hồ, cần gì mà phải nhìn xem đồng
hồ chi cho mất công. Chỉ cần đếm hơi thở là mấy con đã biết được cái thời gian
của mấy con tu ở trong đó, cho nên mấy con tăng lên đến ba mươi phút rất là dễ
dàng, không có khó khăn.
Đó, ở đây dẫn
tâm mình để nhiếp phục tâm mình, để cho tâm mình hoàn toàn được nhiếp phục. Và
dẫn tâm mình được an trú để cho tâm mình, thân tâm mình được an trú hoàn toàn,
thì như vậy rõ ràng là mình dẫn vào cái chỗ mà rất là an ổn cho thân tâm của mình.
Để cuối cùng mình mới ở trên các pháp từ Tứ Chánh Cần hoặc là Tứ Niệm Xứ để thực
hiện con đường tu tập của mình rốt ráo, để quét sạch tham sân si trong tâm của
mấy con. Mà khi quét sạch rồi thì mấy con sẽ luyện Tứ Thần Túc, tới cái giai đoạn
luyện Tứ Thần Túc. Phải không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét