154- TU CÁNH TAY THÌ KHÔNG
CHÚ Ý HƠI THỞ
(20:06) Ở
đây cái sự an ổn cũng do mình dẫn vào, mà cái sự nhiếp phục được tâm của mình
cũng phải do mình dẫn vào từng cái thân hành của mình. Các con hiểu chưa? Đó,
bây giờ còn ai mà tu hơi thở không được nữa? Các con mà tu hơi thở không được
thì các con sẽ tu tập vào cánh tay. Bởi vì hơi thở nó là thân hành.
Con cũng
không được thì con.
Tu sinh: Còn con thì sao ạ?
Trưởng
lão: Con thì khác,
con lát nữa Thầy dạy pháp khác, chớ không được đưa cánh tay ra vô. Đưa cánh tay
ra vô đây, rồi cái tay của con nó quẹo đi, không có được, phải không? Con sẽ tu
cái pháp khác, khỏi đưa cánh tay.
Tu sinh: Bạch Thầy, đưa cánh tay này đưa
liên tục hay sao Thầy?
Trưởng
lão: Không phải, đưa
theo cái pháp hướng, pháp hướng tâm, pháp dẫn tâm của nó. Thí dụ như con bảo: “Đưa
tay ra, tôi biết tôi đưa tay ra” thì con mới đưa ra. Đưa tay vô. Đưa
cánh tay ra ngoài, rồi đưa các cái hành động đưa ra vầy, con cảm nhận và chú ý
cái hành động đưa ra.
Tu sinh: Con chú ý hơi thở không ạ?
Trưởng
lão: Không có chú ý
hơi thở con. “Đưa tay vô, tôi biết tôi đưa tay vô”, do đó con
chú ý cái cánh tay đưa vô, hiểu không? Mà tác ý “Đưa ra” thì
con sẽ đưa ra, “Đưa vô” thì con sẽ đưa vô theo đó. Chứ không
phải đưa vô rồi con không có chú ý cái hành động đưa vô đâu. Con phải tập trung
cảm nhận rõ ràng cái hành động đang đưa vô. Tác ý trước rồi mới đưa ra, rồi chú
ý cái hành động đưa ra. Rồi tác ý, rồi đưa vô thì mới cảm nhận cái hành động
đưa vô. Và nếu mà sự tập trung có yếu trên cái sự cảm nhận, thì dùng con mắt mà
nhìn thấy cái tay nó đưa đưa từ từ nó đi vô. Bởi vì dùng cả cái con mắt mà tập
trung nó nữa. Con hiểu không?
Tu sinh: Con thưa Thầy có nhìn hơi thở
không?
Trưởng
lão: Không cần phải
hơi thở. Bởi vì khi chúng ta tu hơi thở, nó bị rối loạn hô hấp của chúng ta, nó
làm tức ngực, hay hoặc là nhiếp tâm trong hơi thở, nó bị căng đầu. Cho nên
chúng ta không dùng hơi thở nữa, mà chỉ dùng cái thân hành ngoại, tức là cánh
tay đưa ra vô mà tu tập thôi.
Coi như là
năm lần ở bên đây, năm lần thì đổi tay bên đây năm lần, rồi đổi qua bên đây năm
lần. Mà nếu mà tu năm lần không vọng tưởng thì tăng tay bên đây năm lần, là hai
bên mười lần không vọng tưởng. Mười lần không vọng tưởng thì con sẽ tu tập gấp
đôi lên hai lần nữa, thì coi bên đây là năm lần, bên đây năm lần, rồi một lần
thứ hai nữa, năm lần là coi như hai mươi lần. Thì đó là cái khoảng thời gian
nhiếp tâm không vọng tưởng.
Còn có vọng
tưởng thì chỉ có cần đưa tay ra, đưa tay vô là nghỉ, không có đưa nữa. Đưa nữa
vọng tưởng nó đánh vô thì như vậy là mất cái chất lượng tu tập nhiếp tâm. Coi
như là vọng tưởng khởi lên là lui trở lại, không có được tu tập cái năm hay là
ba lần hơi thở, ba lần cái đưa tay ra vô. Nghĩa là nếu mà thí dụ như con đưa
năm lần như thế này mà có thì con lui lại hai lần, còn hai lần. Mà hai lần mà
còn có niệm nữa thì lui lại một lần. Còn nếu mà một lần mà có niệm nữa thì chỉ
còn nước lấy roi mây mà đánh con thôi. Nghĩa là lười biếng đến cái mức độ mà
không có chịu tập trung.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét