153- TU HƠI THỞ BỊ CHƯỚNG
NGẠI THÌ TU CÁNH TAY
(17:18) Bây
giờ một phút. Như vậy là mấy con, có người nào mà tu hơi thở mà bị chướng ngại
không? Con tu hơi thở bị chướng ngại phải không? Vậy thì con sẽ tu, con có thấy
hôn trầm thùy miên không?
Tu sinh
Ngọc Bình: Dạ, thưa
Thầy, nhưng mà con tu con rất là tỉnh, mà tại vì lâu nay con không, ít có tu
hơi thở lắm, (Rồi) Con tu lâu quá cái nó quá sức con chịu không nổi, con ráng.
Tới bây giờ là con bị tức ngực.
Trưởng
lão: Như vậy từ hôm
đó tới nay, để mà từ hôm mà Thầy kiểm tra tới nay là thử mấy con để tu coi thử
như thế nào. Nặng đầu, tức ngực là mấy con không tu cái hơi thở nữa. Mấy con sẽ
ngồi lại, mấy con sẽ tu cánh tay đưa ra vô như thế này. Bên đây, tay bên đây
năm lần, tay bên đây năm lần và cứ đưa ra đưa vô vậy. Thì mấy con thấy, cánh
tay mà đưa vô thì coi như là mình hít vô, đưa ra mình hít ra. Nhưng mà mình
không có cộng với cái hơi thở hít vô thở ra, mà chỉ cánh tay đưa ra đưa vô theo
cái lệnh của mình dẫn cái cánh tay mình thôi.
Thì con, đó
là cái đặc tướng của con. Con không có được tu hơi thở thì con sẽ không bị tức
ngực, con hiểu không? Và như vậy thì con chỉ nhiếp tâm trong cánh tay đưa ra
đưa vô. Hoặc khi có buồn ngủ hôn trầm thì con sẽ đứng dậy đi kinh hành, nhiếp
tâm trong bước đi của con. Đó, thì con sẽ tập cũng trong vòng một phút, một
phút rồi lần lượt tăng lên hai phút, ba phút. Hoàn toàn tu phải đạt chất lượng
không có niệm nào xẹt vô trong khi mình đã nhiếp tâm ở trong cái thân hành của
cánh tay đưa ra và thân hành của bước đi, thì như vậy mới đạt được chất lượng.
Và khi mà đạt
được chất lượng rồi, không có một niệm nào xen vô được, thì mới tăng cái thời
gian đó lên. Tăng lên thì cố giữ chặt chẽ, không có cho niệm nào xen vô rồi mới
tăng lên nữa. Cứ như vậy cho đến ba mươi phút thì lúc bấy giờ Thầy sẽ dạy pháp
khác, nó không còn ở pháp đó nữa. Bởi vì khi đó, tu như vậy rồi thì mới tu các
pháp khác là mình dẫn cái tâm mình vào cái sự an ổn, chớ không phải là dẫn tâm.
Thí dụ như bây giờ: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi
biết tôi đưa tay vô”, đó là nhiếp tâm.
Còn bây giờ,
mình muốn cho dẫn cái thân tâm mình được an trú, được an ổn thì mình lại tác ý
khác. Mà cái tay đưa ra đưa vô thì cũng y như vậy nhưng mà dẫn nó vào sự an
trú: “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay ra” thì các con sẽ
đưa ra, “An tịnh thân hành tôi biết tôi đưa tay vô” thì mấy
con đưa vô. Và khi nào nó có an tịnh được thì mấy con không còn nhắc. Nhớ có an
tịnh được không còn nhắc. Đưa ra đưa vô là nó đã có sự an ổn của nó rồi, thì
lúc bấy giờ cảm thọ không có đánh vào mấy con được.
Còn nếu bây
giờ mấy con chưa nhiếp được cái tâm của mấy con trong cánh tay đưa ra, đưa vô
mà an tịnh thì không bao giờ mà có. Các con nhớ, khi nào mấy con nhiếp được ba
mươi phút rồi thì mấy con sẽ nhắc “An tịnh” thì nó sẽ có an tịnh.
Mà mấy con nhiếp chưa được thì nó không bao giờ có an tịnh.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét