164-RÈN NGHỊ LỰC NHIỆT TÂM
TU ĐÚNG KHẢ NĂNG
(32:08) Phật
tử 9: Thưa Thầy con buồn ngủ thì con cứ đi chơi chơi vậy thôi nhưng vẫn bị
chìm, bây giờ con buồn ngủ thì con cũng đi, đi đứng làm việc hay là…
Trưởng
lão: Đi cái pháp mà
rèn luyện nghị lực tức là cái pháp đó đi mười bước, ngồi xuống hít thở năm hơi
thở. Rồi đứng dậy đi mười bước, ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Cứ như vậy chừng
nào không còn hôn trầm thùy miên. Đi cho suốt ba mươi phút.
Phật tử 9: Thưa Thầy, lâu nay như con thì con
buồn ngủ con đứng dậy con đi đi như vậy là sai à?
Trưởng
lão: Đi như vậy là
đi lười biếng, không dám ngồi, bây giờ sửa lại cho nó đúng. Trong khi mà đi
kinh hành mà nhiếp tâm có niệm, còn niệm xen vào thì con sẽ đi kinh hành mười
bước ngồi xuống hít thở năm hơi thở. Thì mười bước phải nhắc tâm hẳn hòi dẫn: “Chân
trái bước”, thì chân trái bước; “Chân mặt, bước” thì chân
mặt bước. Cho đến khi đúng mười bước thì ngồi xuống hít thở nhắc: “Hít vô
tôi biết tôi hít vô, thở ra tôi biết tôi thở ra”, hít- thở, hít - thở
đúng năm hơi thở đứng dậy.
Tập luyện
như vậy là sẽ không có niệm khởi. Cho nên vì vậy đó, tập như vậy đi kinh hành
không bao giờ có niệm khởi, mà tập cho rất kỹ, rất nhiệt tâm. Trong cái thời
gian mà cái khả năng mà nhiếp như vậy, thì con nên tập từ một phút cao lắm là
năm phút, không được tu hơn. Vì tu hơn thì mấy con sẽ thấy nhiếp không được là
cái sức, cái khả năng, cái sức của mình nó sẽ kém đi. Cái năng lực của mình nó
sẽ kém đi thì cái vọng tưởng nó sẽ đánh vào. Mặc dù là mình hết sức mình, chứ
không phải là không hết sức. Nhưng chỉ khoảng, nếu mà được một phút thì mình tập
cho thuần một phút, rồi tăng lên hai phút.
Mà nếu được
năm phút thì tu cho được, trọn vẹn trong những thời gian tu thì phải năm phút
hoàn toàn không có niệm. Thì tu như vậy, thì cái kết quả nó sẽ tốt đẹp được.
Sau này thì sẽ đi vào cái sự chuyên của nó rất dễ dàng, phải không? Con nhớ tu
tập như vậy, còn tất cả các pháp khác đều dẹp đi, đừng có tu tập nữa. Đây là
chuyên một pháp thôi, một pháp nhiếp tâm cho được. Chừng nào nhiếp được pháp
này rồi, thì muốn nhiếp pháp khác thì nhiếp.
(34:11) Về
cái phần con mà Thầy dạy cho tu tập Tứ Niệm Xứ thì nó rất dễ, con tu khỏe rồi.
Bây giờ tu Tứ Niệm Xứ là coi như là tu sung sướng nhất đó, ngồi chơi chứ có làm
gì đâu! Cho nên đâu có nhiếp tâm đâu mà sợ, mà đâu có tác ý đâu mà lo nó lẩm nhẩm,
phải không? Cho nên vì vậy con chỉ tác ý một lần “Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự”, ngồi chơi. “Mày không có niệm gì khởi trong tâm tao được hết,
ở đây là phải thanh thản - an lạc - vô sự, chỗ này là cái chỗ thanh thản - an lạc
- vô sự”, con nhắc tâm con vậy. Nhớ cái câu nói của Thầy không? Bảo cái tâm
của con thanh thản - an lạc - vô sự rồi cứ ngồi chơi, phải không?
“Ngồi
chơi ba mươi phút nhe, mà nếu mà mày còn niệm thì tao bắt cúi xuống, mà tao lấy
cây tao đánh”, thì
nó hoảng sợ, nó không có niệm con nữa. Thì do đó con ngồi chơi sung sướng, ai
tu gì mệt, phải không? Đi kinh hành đứng lên ngồi xuống quá mệt. Còn con là người
rất khỏe, ngồi ở trên ghế thòng chân như thế này, trời đất ơi! Như là ông vua,
có gì đâu! Con nên tu vậy đi, thì con sẽ giải thoát hoàn toàn. Làm vua mà tâm bất
động - thanh thản - an lạc - vô sự, mà không có lo triều đại gì hết, thì không
phải ông vua sướng sao, có phải không?
Ông vua ngon
lành! Cho nên vì vậy mà con tu rất là khỏe, khỏe hơn mọi người này. Mọi người
này còn phải nhắc tới nhắc lui “Tâm bất động - thanh thản - an lạc - vô
sự, tâm bất động - thanh thản - an lạc - vô sự”, còn con khỏi nhắc, phải
không? Bởi vì nhắc thì con sẽ nhắc hoài, nó thành ra nó quen miệng con, thì con
sẽ bị bệnh nhắc, chứ nó không phải là còn tác ý nữa. Cho nên bây giờ nhắc một lần
thôi, mà nhắc rất kỹ. Bảo nó thanh thản an lạc vô sự, rồi ngồi đó suốt ba mươi
phút, nhớ không? (Dạ)
Rồi! Mà nếu
mà nó còn niệm thì rầy nó, tác ý nó, bảo “Dừng lại, từ đây về sau phải
ba mươi phút không có niệm gì vào trong này được. Bây giờ đây là cái giờ phút
thứ hai phải giữ gìn trọn vẹn, mày phải tự động chứ tao không có giữ cho mày
đâu”. Bảo nó như vậy, rồi tự nó, nó giữ cho con. Mà con như vậy thì nó tự
nó giữ, thì con sẽ bất động. Chỉ có con tu vậy được, chứ mấy người này tu vậy
nó loạn thần kinh hết. Nghĩa là vọng tưởng nó xen vô xen ra, còn con thì nó
không xen đó. Tại vì con là cái đặc tướng của con rồi. Con hiểu không?
(36:14) Cho
nên mấy người kia tu là vọng tưởng nó ra vô, nó thành ra nó loạn thần kinh. Còn
con tại vì cái đặc tướng của con, cái bản thân của con, mà nếu mà tác ý thì con
cứ lẩm nhẩm tác hoài, thành ra nó động. Cho nên vì vậy bây giờ mình tác một lần
thôi, rồi mình ngồi yên lặng thì nó sẽ bớt động, tại vì cái đặc tướng của con vậy.
Cho nên vì vậy mấy con thấy mọi người tu một cách chứ không phải là người nào
tu giống người nào. Mấy con đừng có theo cô Hòa mà mấy con tu thì mấy con sai
đó, chứ không phải không đâu.
Người ta tu
kiểu của người ta, cái đặc tướng của người ta, cái đầu óc của người ta. Người
ta tu như vậy, người ta bảo nó nghe vậy. Còn mấy con bảo nó không nghe đâu mà
nó sanh vọng tưởng, cho nên hiểu chưa? Rồi phải không? Rồi bây giờ phần mấy con
hỏi Thầy. Phần con thì cứ nhớ ôm cái pháp đó mà tu đi. Rồi sau này, rồi có cái
gì thì trình cho Thầy. Còn cô Ánh, hỏi Thầy đi, rồi, có gì không con?
(37:08) Phật
tử Ánh: Con thưa Thầy, cái thân con nó mệt vì con đi kinh hành nhiều thì nó
mệt, con ngồi xuống con đưa tay ra đưa tay vô.
Trưởng
lão: Được, không có
sao hết. Tùy theo cái đặc tướng, cái thân bệnh của con mà có lúc thì con dùng
đi kinh hành. Nhưng mà đi vừa phải nó thôi, rồi con ngồi xuống. Con sử dụng cái
bước đi của con bằng cái cánh tay đưa ra đưa vô, mà con không sử dụng hơi thở.
Bởi vì hơi thở nó sẽ rối loạn con, con hiểu không? Đó, như vậy là con sẽ tu tập
được chứ không có gì! Rồi, hết rồi phải không các con. Bây giờ thôi về, tối.
Cái gì nữa.
Phật tử
11: Thưa Thầy con hỏi
ạ. (Rồi, rồi) Con kính thưa Thầy, coi như là con nhiếp phục được tâm rồi, con
đi dạo rồi thì bây giờ chúng con có thể đi lại một phút để mình nhiếp phục mình
trở lên không ạ?
Trưởng
lão: Không! Hễ mà
nhiếp được rồi thì cứ tăng lên luôn chứ không có nhiếp trở lại một phút nữa. (Dạ,
tăng lên…) Nghĩa là chất lượng đã đạt được (Dạ! Tăng lên ba mươi, bốn mươi
phút) Tăng lên ba mươi ở đó Thầy sẽ dạy pháp khác. (Dạ) Rồi từ đó cái pháp
khác, nó sẽ giữ cái tâm trạng thái khác, chứ nó không phải ở trong cái hơi thở
nữa con. Nghĩa là có Thầy dạy mà, lần lượt rồi sẽ tăng lên. Mà tăng lên đúng
theo cái pháp này, từ pháp này chuyển lên cái pháp khác.
Trong Phật
pháp nó có Ba mươi bảy cái phẩm trợ đạo. Mà Ba mươi bảy cái phẩm trợ đạo, tức
là Ba mươi bảy pháp tu tập. Cho nên mấy con mới có tu một pháp, còn Ba mươi bảy
pháp lận. Tức là còn Ba mươi sáu pháp nữa chưa tu, các con thấy chưa? Còn nhiều
lắm chứ không phải ít đâu, bây giờ lo tu đi. Thầy bây giờ Thầy chuẩn bị Thầy về,
tối rồi.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét