163-CHỈ CHỌN MỘT PHÁP TU
ĐÚNG ĐẶC TƯỚNG
(26:52) Phật
tử 7: Dạ, từ hôm của con thì con là cái pháp con tu tập thì từ trước tới
nay thì con vẫn biết duy trì căn bản, pháp môn căn bản là không thể thiếu được
trong lúc vừa học cũng như vừa tu. Đại khái là con vẫn giữ căn bản là trong ba
cái luyện thân hành đó, như là Định Niệm hơi thở, hai là tại vì thân hành như
thế khi con tu về đi kinh hành thế nào thì thao tác thì con đều đã thành thục.
Hôm nào con cũng làm chung nhưng mà con nặng về cái Định Niệm Hơi Thở hơn.
Đó, thì tất
cả cái pháp đó thì con muốn như là con thấy an rồi, nhưng mà con cũng nhiếp phục
được cái tâm thì cái tâm nó không phóng khởi nữa, nó rất yên tịnh, không hiểu
sao cái lúc đó thì con kết hợp với cái pháp cuối cùng con viết ở trong trung
tâm tờ giấy đấy thì có được hay không? Con kính thưa Thầy.
(27:40) Trưởng
lão: Con kết hợp như thế nào? Con tu như vậy tức là con tu theo cái pháp ấy
con. (Dạ) Con tu theo cái pháp Thọ Bát Quan Trai?
Phật tử 6: Dạ, con xin Thầy, Thầy cho phép con
ạ. Là đề mục thứ ba đấy ạ.
Trưởng
lão: Đây hả con? (Dạ)
Tu tập nhiếp tâm trên thân hành, nghĩa là con nhiếp tâm ở trong ba mươi phút mà
ba cái hành động, hơi thở rồi đưa tay ra vô và bước đi. Cái này chỉ có nhiếp
tâm trong ba cái pháp này nó chỉ là một pháp mà thôi. Cho nên ở đây coi như là
cái hơi thở của con sử dụng mà tu tập thì cũng giống như cánh tay đưa ra vô.
Cánh tay đưa ra vô thì cũng giống như bước đi, hồi nãy Thầy đã nói. Một khi mà
tu nó chuyên rồi đó, thì bây giờ cái hơi thở là con phải ôm chặt hơi thở, chứ
không có thay đổi mấy pháp kia. Nó không có luân phiên nhau như vậy được mà chỉ
chuyên môn.
Nghĩa là nhiếp
hơi thở là hơi thở, mà nếu mà nhiếp cánh tay là cánh tay, chứ không có nhiếp
hơi thở nữa, con hiểu không? Bởi vì nó đây là cái lớp chuyên để mà chúng ta đi
vào những cái định lực, đi vào luyện những cái thần lực. Nó đã chuyên để mà đi
vào cho cái thời gian nó thu ngắn lại. Nó không phải là còn tu chung chung như
là Thọ Bát Quan Trai. Coi như là bây giờ các con thay đổi hết cái pháp tu đó
con. Hồi nào tới giờ mấy con là tu chung chung, tu các pháp như Thọ Bát Quan
Trai. Trong cái tập Thọ Bát Quan Trai nó có bốn cái pháp tu phải không?
Các con tu
pháp nào cũng chung chung, chung chung. Bây giờ nó chuyên môn rồi, nó chuyên đi
sâu rồi. Nó lên đại học là nó học Bác sĩ là học Bác sĩ. Nó học Kiến Trúc sư là
Kiến Trúc sư, mà nó học Luật sư là Luật sư. Chứ nó không có học hôm nay giờ này
học Luật sư mà lát nữa nó học Bác sĩ thì không có được. Cho nên vì vậy nó
chuyên vào một cái pháp. Cũng như bây giờ mấy con chuyên vào hơi thở là hơi thở,
mà cái người mà dạy đi kinh hành là chuyên vào kinh hành, chứ không có tập hơi
thở nữa.
Mà cái người
mà dạy chuyên về cánh tay đưa ra vô là phải chuyên về cánh tay. Con hiểu bây giờ
Thầy dạy đâu nó ra đó. Bây giờ là cái lớp chuyên môn rồi, cái lớp mà sắp sửa mấy
con trở thành những bậc A-La-Hán. Mấy con nghe nó ghê gớm chứ gì, A-La-Hán là
vô lậu chứ gì? Mà nó chuyên để dẫn mấy con vô lậu mà, thì nó phải nhanh chóng,
nó phải mau. Nghĩa là cái lớp người ta nó có thể là bây giờ học bảy năm trở
thành ông bác sĩ, thì ở đây ba năm người ta trở thành A-La-Hán, nó phải đạt chứ!
Chứ không lẽ mà tu mà ngồi tu hoài, mà làm chúng sanh hoài sao? Con hiểu chưa?
(29:54) Cho
nên bây giờ con chọn hơi thở là phải tu hơi thở thôi, chứ đừng có tu cái khác.
Không có Thân Hành Niệm, thân hành gì nữa hết, ở đây là tu như vậy. Trừ ra con
bị hôn trầm thùy miên thì các con sẽ, nếu mà bị hôn trầm thùy miên thì các con
mới đi kinh hành để phá. Trong cái giờ đó mà tôi dùng cái hơi thở mà không được,
mới thay đổi đi kinh hành. Mà đi kinh hành phá hôn trầm thùy miên là đi mười bước
ngồi xuống hít thở năm hơi thở.
Cái phương
pháp đó là cái phương pháp phá hôn trầm thùy miên. Chứ mà cứ đi hơi hơi, mà đi
như vậy là đi cho có, đi vậy là cũng chưa có chuyên nhất để mà phá hôn trầm
thùy miên, phải không? Mấy con nhớ chưa? Cho nên bây giờ đó về hơi thở con thấy
không rối loạn, ôm hơi thở mà tu cho Thầy. Ôm cho chặt hơi thở, một hơi thở
thôi để nhiếp tâm và an trú cho được trong hơi thở rồi mới đi pháp khác, rồi Thầy
sẽ dạy các pháp khác. Bởi vì đạt kết quả này rồi, mới tới các pháp khác, chứ
không thể mà tu chung chung nữa.
Phật tử 6: Con kính thưa Thầy, hơi thở là con
lại thấy con nhiếp phục được rồi, nhưng mà con muốn ngoài những cái đấy ra,
riêng pháp thì con bây giờ là hôm nhiều con nghĩ là ngồi nó phí thời gian thì
con đi thêm pháp, thì con tu tập thêm…
Trưởng
lão: Không được, phải
nghỉ là nghỉ chứ không sợ phí thời gian. Đã Thầy nói cho ngủ (Dạ) thì cứ ngủ chứ
không có sợ phí gì hết. Mai mốt đây nó tăng lên đây, rồi nó còn thời gian đâu
mà nó ngủ nữa, phải không? Ở đây người ta chuyên mà (Dạ) Rồi, có gì? Nói đi
con.
Phật tử 7: Con kính thưa Thầy, con cũng chuyên
về cái pháp Định Niệm Hơi Thở tức là mỗi lần con đi ba mươi phút ạ?
Trưởng
lão: Rồi! Được rồi!
Con lấy hơi thở mà tu tập, rồi Thầy còn kiểm tra lại. Tốt thì tăng lên, mà
không tốt thì coi như là cho ở lại, chứ không có gì. Con?
(31:36) Phật
tử 8: Mô Phật. Kính bạch Thầy, hôm nay con tu tập cũng theo cái đó, cứ tu nửa
tiếng, con ngồi nửa tiếng rồi con thấy nhẹ nhõm con đứng dậy con đi. Con đi thì
chừng hai chục phút thì con ngồi xuống lại, thí dụ như là con đưa tay
ra (31:53)… Bữa nay Thầy dạy cái pháp môn…
Trưởng
lão: Rồi, cứ vậy.
Coi như mình xả ra đó (Dạ) và mình đi. Mình đi chơi vậy chứ không có tu gì hết.
Đi coi như người vô sự đó, để rồi tập lại một phút cho có chất lượng. Có gì
không con?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét