167- CÁCH THỨC TẬP AN TRÚ
TÂM
(08:04) Bây
giờ về phần con, tới cái giai đoạn mà con tu tập, bởi vì khi mà con nhiếp được
rồi. Cho nên bây giờ tới giai đoạn của con là con phải tập an trú, an tịnh thân
hành. Bây giờ về hơi thở thì: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô,
an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Rồi mấy con không phải tác ý như
cái câu tác ý của hít vô hít ra nữa mà tác ý an tịnh. An tịnh thì mấy con phải
không tác ý nữa, bởi vì nó an, cho nên để cho nó an.
Thì bây giờ
cái sức của mấy con thì không thể kéo dài một cái thời gian ba mươi phút mà chỉ
hơi thở ra vô để an thì không được, bởi vì nó sẽ lặng vào hôn trầm thùy miên hoặc
là có một niệm khác sẽ xen vào. Cho nên bây giờ thì mấy con chỉ cần có năm
phút, có năm hơi thở mà thôi. Bây giờ các con tác ý: “An tịnh thân hành
tôi biết tôi hít vô”.
Hôm trước Thầy
dạy mấy con là căn cứ vào cái thời gian của mấy con, người năm phút, ba phút,
mười phút, ba mươi phút, phải không? Thì hôm nay Thầy dạy cho mấy con tiếp tục.
Người nào chưa nhiếp được thì mấy con sẽ nhiếp vào trong cái hơi thở của mấy
con, nhiếp vào cánh tay hoặc nhiếp vào trong bước đi của mấy con bằng cách dẫn
nó vào.
Mà khi dẫn
vào trong ba mươi phút không có niệm thì mấy con mới tu tập tới cái đề mục
khác. Cái đề mục khác tức là cái tác ý khác, cái tác ý khác với “An tịnh
thân hành”. Như bây giờ thường các con phải: “An tịnh thân hành”,
không còn phải nhiếp tâm nữa. Bởi vì ba mươi phút không có niệm, mà vì hơi thiếu
để kéo dài cái thời gian, cho nên nó vẫn còn bị hôn trầm thùy miên là thiếu tác
ý nhiếp tâm. Chứ con cỡ mà nhiếp tâm liên tục thì chắc không bao giờ có.
Thì bắt đầu
bây giờ đó, thay vì thì ở trong cái chỗ nhiếp tâm thì mình lại nhiếp rồi mình lại
buông lỏng ra. Thì nếu mà cái sức tỉnh của mình có được, thì mình nhắc một lần: “Hít
vô tôi biết tôi hít vô, thở ra biết tôi thở ra”. Rồi mình hít vô thở ra mà
không cần tác ý, thì cái đó nó khó dẫn tâm của mấy con lắm.
(10:13) Nhưng
mà có cái điều kiện mà người nào đã có cái sức tỉnh thức cao. Thì mấy con sẽ
hít vô thở ra trong khoảng năm phút, mười phút sẽ không có niệm. Không có niệm
thì không cần tác ý. Thì cái đó cũng tốt, nhưng mà điều kiện là theo Thầy thấy
mình phải nên tu đúng pháp dẫn tâm vào đạo. Còn bây giờ tới an tịnh rồi thì nó
không thể nào mà mình tác ý liên tục được. Cái lúc này là lúc khó đó mấy con,
lúc này lúc khó, tới chỗ mà an tịnh thì nó khó hơn cái chỗ nhiếp tâm. Nhiếp tâm
thì mình dẫn liên tục, còn an tịnh thì mình không có dẫn liên tục.
Cho nên thí
dụ như: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi
biết tôi thở ra”. Rồi hít vô thở ra, hít vô thở ra đếm 1, 2, 3, 4, 5 lại
tác ý: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết
tôi thở ra”. Rồi lại hít vô thở ra năm hơi thở. Trong năm hơi thở đó tự để
cho nó biết, tự nó biết hơi thở ra hơi thở vô chứ không tác ý nữa, tại sao vậy?
Tại vì nó an, bởi vì mình lắng nghe trong năm hơi thở đó coi nó có an ổn hay
không.
Còn mình nếu
mà tác ý liên tục làm sao mình ngồi mình lắng nghe. Có phải không mấy con? Cho
nên vì vậy đó, thì con lưu ý cái phần này, lắng nghe trong năm hơi thở. Mà khi nó
an ổn được rồi thì nó an ổn được rồi, thì có thể mấy con tăng lên mười hơi thở,
hai mươi hơi thở. Hoặc là mấy con có thể ba mươi hơi thở, khi mà thấy thân tâm
mình thật có một cái sự tỉnh táo rất là.
Bởi vì khi
nó an nó có một cái sự tỉnh táo rất cụ thể, rất tỉnh, nó không bị hôn trầm thùy
miên. Còn nó chưa an thì coi như là mình còn đang vận dụng, cho nên vì vậy nó
có thể bị mờ mịt. Do đó mình thiếu vận dụng là hôn trầm thùy miên đánh vô, thiếu
vận dụng là cái niệm vọng tưởng sẽ khởi vào.
(12:15) Cho
nên vì vậy mà trong khi đó thấy mà thân tâm mình thật sự an, thì mình lại không
tác ý nữa. Còn trái lại, chưa an thì phải tác ý. Chắc có lẽ mấy con chưa nhận
ra cái sự mà an tịnh của một cái khi mà tác ý mà thấy nó an ổn. Cho nên hiện giờ
đó, mục đích mình tác ý sao mà nó hiện ra cái tướng trạng an ổn của thân. Nó
làm cho cái thân ngồi nó rất là khỏe khoắn, nó an ổn vô cùng. Nó không nhức mỏi,
nó không bị mỏi chỗ này, mệt chỗ kia, đó là một cái thân an.
Và cái tâm
nó hoan hỷ, mà cái sức tỉnh nó mình tĩnh thức kỳ lạ, rõ ràng lắm. Nó không có,
như mình ngồi bình thường vậy, một cái sự gì mà xảy ra nó đều biết rất rõ, nó tỉnh
rất rõ. Rồi một cái tiếng động rất nhỏ nó cũng nghe nữa, nó rất tỉnh. Nó không
có gì mà làm cho nó, cái tâm nó tỉnh rất tỉnh. Khi nó an được thì cái tâm nó rất
tỉnh, cho nên nó không bao giờ nó mờ mịt mà bị hôn trầm.
Đó bây giờ
con phải tu như vậy, tu về cái tác ý thứ hai. Câu tác ý thứ hai: “An tịnh
thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân hành tôi biết tôi thở ra”. Con
nhớ về tác ý, cũng khoảng ba mươi phút. Mặc dù nó còn an, nhưng mà có thể kéo
dài một giờ hoặc hai giờ thì con cũng nên xả, trong ba mươi phút thôi. Để rồi
Thầy sẽ tiếp tục dạy tới cái câu tác ý khác nữa, thay đổi câu tác ý nữa.
Sư Giác
Thường: Kính thưa Thầy,
thì qua thời gian mà tu tập, Thầy cho con nói là năm hơi thở thì tác ý, năm hơi
thở thì tác ý. Nhưng mà trong thời gian này thì Thầy còn nói là con tăng lên để
được hai, ba phút nó cũng được, thì là con tăng lên sáu bảy hơi thở cho đến
chín mười hơi thở thì thấy nó cũng êm không có gì. Cho nên con cũng buông hơi
thở được … (không nghe rõ) Giờ nhờ Thầy chỉ giúp con … (không nghe rõ) vô
cùng.
(14:23) Trưởng
lão: Về tác ý để coi nhiếp tâm cho nó hoàn toàn, nó đừng có một cái trạng
thái hôn trầm thùy miên gì nó xen vô con. Thì sau đó, nếu mà được vậy thì con sẽ
thay đổi câu tác ý “An tịnh thân hành”. Mà khi có sự an rồi đó thì
mới báo cho Thầy biết. Chứ còn không khéo thì mấy con sẽ bị lạc vào trong tưởng
nó mất đi. Thì do đó thì con về, con nhớ cái lời Thầy dạy. Thì về phần mấy con
cũng vậy, về tập lại, rồi ghi lại. Thầy thấy ở đây mấy con cũng có trình cho Thầy.
Nhưng mà cái vấn đề mà về hơi thở thì mấy con nhớ như Thầy nãy dặn đó, mình
dùng cái phương pháp Như Lý Tác Ý mình dẫn nó.
Nếu mà về
hơi thở mình không bị rối loạn hô hấp thì mình nên tác ý. Suốt cái thời gian mười
phút, mấy con thấy hoàn toàn được, mấy con tăng lên. Cứ tăng lên, tăng lên dần
cho đến ba mươi phút. Mà mấy con cứ dẫn, siêng năng tập luyện dẫn, đừng có ngại.
Mà nếu mà có trạng thái gì, nhức đầu hay hoặc cái gì thì mấy con phải báo cho
Thầy, báo cho Thầy biết? Tại sao vậy? Bởi vì khi mà có trạng thái nhức đầu hoặc
là căng thần kinh hoặc là hồi hộp hoặc là tức ngực gì đó. Tất cả về mấy con tu
hơi thở mấy con bị như vậy, thì mấy con phải báo cho Thầy biết, để Thầy sửa lại
cho nó đúng cách.
Và nếu mà có
điều kiện Thầy sửa lại thì Thầy cũng không bỏ cái hơi thở của mấy con nếu như mấy
con có duyên về hơi thở, thì Thầy sẽ không bỏ cái hơi thở của mấy con, phải
không? Con nhớ kỹ. Phải tập lại, chứ không nghĩ rằng bây giờ mình mười phút rồi,
mình cứ tập mười phút đâu, không phải đâu. Bởi vì mình có phương pháp dẫn.
Bắt đầu bây
giờ mấy con dẫn nó được mười phút rồi, cái mấy con tăng lên mười lăm phút tức
liền. Cái mình không thấy được rồi mấy con dẫn nữa, mà mấy con thấy được thì mấy
con tăng lên, cứ tăng dần đến ba mươi phút. Chừng ba mươi phút rồi thì mấy con
nhớ rằng mình, khi đó thì mấy con hỏi kỹ lại Thầy.
Như hồi nãy
giờ Thầy dạy sư Giác Thường là đi trước mấy con một bước, là đi tới cái chỗ an
tịnh. Nhưng mà hiện giờ sư Giác thường chưa dám đi vào cái chỗ cái pháp tác ý
an tịnh, mà còn ở chỗ nhiếp tâm là vì căn cứ vào chỗ nhiếp tâm dẫn cho nó đừng
có cái hôn trầm thùy miên. Hoặc là bởi vì trong đi thì khi tu thì nó cũng còn bị
một chút ít thôi, còn thùy miên mà thôi. Cho nên mình dẫn lại, xem xét coi nó
còn không?
Mà thật sự
nó hoàn toàn nó không còn cái niệm gì hết, là tức là mình dùng pháp mình dẫn nó
vào, cho nên nó không bị cái gì hết. Thì lúc bấy giờ mình tăng qua, mình dẫn nó
vào cái sự an tịnh để cho thân tâm mình nó được an ổn thật sự. Mà nếu được an ổn
rồi thì mấy con mới trở về Tứ Niệm Xứ. Chứ còn thật sự Tứ Niệm Xứ thì nó phải ở
trên cái sự an ổn.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét