168- AI CÓ DUYÊN THÌ TU TỨ
CHÁNH CẦN XẢ TÂM
(17:10) Còn
Tứ Chánh Cần thì coi như là tùy. Tại sao mà mình tu Tứ Chánh Cần? Là tại vì
mình nhiếp trong hơi thở hoàn toàn nó có sự chướng ngại hoặc là trên bước đi nó
tùy theo cái duyên. Cho nên mình trở về Tứ Chánh Cần mình ngăn ác diệt ác,
nhưng mà mình vẫn giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự của mình. Để mình
thấy từng niệm khởi, thì do đó mình dùng cái tri kiến của mình quán xả bằng cái
phương pháp Tứ Chánh Cần. Cho nên tu cái pháp, những ai mà chấp nhận tu ở trên
pháp Tứ Chánh Cần, thì theo Thầy thiết nghĩ mà trên cái pháp Tứ Chánh Cần thì
nó rất dễ tu, nó không khó.
Nhưng mà nếu
mà, bởi vì nó không có đòi hỏi mình vận dụng cái công phu của mình trong một
cái đối tượng của hơi thở hay hoặc là trong cái thân hành của mình. Mà mình chỉ
vận dụng ở trên cái sự tu tập của mình, là ngồi chơi thanh thản, an lạc, vô sự
để rồi xả tâm thôi. Xả tâm bằng cái có niệm khởi thì tư duy quán xét cái niệm
ác đó để mình xả xuống bằng cái tri kiến của mình rất nhẹ nhàng. Và đồng thời
khi mình xả rồi thì ngồi lại bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Ai có duyên
mà tu theo cái pháp đó, như ở đây Kim Quang
Về phần Kim
Quang, Kim Quang có dưới không? Con cứ ngồi đi con, ngồi đi con. Con hãy lên
đây con trình bày về cái pháp mà tu Tứ Chánh Cần của con cho chúng nghe con.
Thì các con nhớ mình rút tỉa từ kinh nghiệm của các bạn, bởi vấn đề y nhau. Để
rồi mình biết cách để cho mình tu tập cho nó đúng cách. Con trình bày, con ngồi
xuống đi con, xá Thầy thôi.
(19:13) Tu
sinh Kim Quang: Con thưa Thầy, con tu theo pháp Tứ Chánh Cần theo lời
Thầy dạy thì con cũng ngồi chơi thôi. Rồi để ý nếu mà có niệm thì con dùng tri
kiến con đuổi, mà không có niệm thì cứ ngồi đó. Nhưng mà ngồi thì biết những
cái giờ mà tu tập mà cao điểm nhất là buổi sáng sớm, thì dễ bị hôn trầm thùy
miên, vẫn bị gật hoài hoặc là nó bị rơi vô cái trạng thái như ngoan không mình
không có biết nữa. Tại vì mình ngồi chơi không với lại không có tác ý, thì con
để vậy rồi thì con cứ lắng nghe cái sự yên lặng đó, rồi nó yên lặng luôn, mất mấy
chục phút ngủ luôn hay sao không biết.
Thì con nghĩ
là chắc là phải tác ý thường xuyên câu: “Thanh thản, an lạc, vô sự”,
thì nó mới làm cho tỉnh thức rồi mới để ý được. Con cũng mới nhận ra được hôm
qua thôi. Hôm nay thì vẫn bị cái hôn trầm thùy miên tấn công liên tục. Còn những
giờ mà tỉnh đó thì tỉnh táo thì nó khỏe, tu nó cảm thấy nó rất là an ổn. Nhưng
mà từ cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự thì con chưa có nhận ra. Mà con
cứ nghĩ đó là cái trạng thái khi mà nó không có niệm, con chỉ nghĩ đơn giản vậy
thôi.
Có nghĩa là
mình ngồi yên mà phải không niệm thì nó là thanh thản, an lạc, vô sự. Chứ con
không có nghĩ đó phải là trạng thái sung sướng, an lạc hay là cái gì. Có thì
con nghĩ cái đó con cũng không cần. Chỉ cần thiết là thấy nếu mà không có niệm,
mà mình vẫn tỉnh táo là được rồi, con nghĩ đơn giản vậy thôi. Rồi con thấy sức
tu tập của mình nó vẫn còn yếu quá, vẫn còn bị hôn trầm thùy miên, chưa biết giờ
làm sao để khắc phục nó nhiệt tâm hơn.
Với lại lúc
ngồi thì nhiều khi con không có canh đồng hồ, mình ngồi thì mình cứ ngồi thôi,
mình thấy mỏi giò thì mới đứng dậy. Và không có canh nửa tiếng hay là hơn hay
là ít hơn, không biết mình có vô hôn trầm không nữa. Tại vì nếu mà ngồi mà lâu
quá thì nhiều khi nó cũng bị rơi vô ngoan không rồi quên đi. Thì con cũng xin
Thầy chỉ dạy cho con. Con thấy con tu thì tự tu thôi, chứ chưa có đúng một cái
lộ trình nào như là Thầy dạy các sư về cái cách nhiếp tâm.
(22:12) Trưởng
lão: Thầy dạy đây cũng là dạy chung cho mấy con. Cái vấn đề quan trọng
là ở chỗ tu bất cứ một cái pháp nào. Đây là tu Tứ Chánh Cần ngăn ác diệt ác,
sanh thiện tăng trưởng thiện giữ tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự. Đây
là nói về cái trạng thái thanh thản, an lạc, vô sự. Chữ an lạc đây có nghĩa là
cái sự nó bình an, nó an ổn ở nơi cái thân của chúng ta. Chứ nó không phải là
có một cái trạng thái nó hiện ra rõ ràng như thế này, như thế khác, nó không phải.
Ở đây là một
cái trạng thái bình thường, cái thân nó không đau, không nhức, không ngứa,
không gì hết, đó nó là an lạc của cái thân. Thanh thản là cái tâm mình nó không
có nghĩ ngợi, nó không bận rộn gì hết, nó là thanh thản. Vô sự nó không làm gì
hết, thân cũng không làm gì mà tâm nó cũng không nghĩ ngợi tức là không làm gì,
tức là vô sự. Nó bình thường, nó rất bình thường như một người bình thường, mà
không làm gì hết. Đó là đầu óc không làm mà tay chân cũng không làm thì đó là
vô sự.
Còn cái tâm
mà nó không có nghĩ ngợi, nó không có lo lắng gì hết, thì đó là thanh thản. Còn
cái thân nó không đau, không nhức, ngứa, không gì hết, đó là an lạc, nó bình
thường. Cũng như bây giờ thân chúng ta không đau nhức gì, đó là cái sự an lạc của
thân mình. Đó là cái trạng thái mà hiện bây giờ, chứ nó không phải là có cái gì
mà khác lạ hết. Nó là cái sự bình thường của một con người bình thường.
Cho nên nhận
ra được cái chỗ bình thường đó rồi thì bắt đầu bây giờ chúng ta chỉ cần dùng cái
pháp Như Lý Tác Ý, chúng ta dắt nó: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc,
vô sự”. Sợ nó động nó nghĩ ngợi cái này cái kia thôi, cho nên vì vậy mà
mình nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi ngồi chơi
vậy thôi.
Nhưng mà điều
kiện các con thấy mình dễ bị hôn trầm. Bởi vì mình ngồi một hơi đó, mà nếu mà
nó không niệm, nó dễ bị hôn trầm, mà có niệm thì tức là mình quán mình xả. Mà ở
đây là cái phương pháp của mình ngăn và diệt ác pháp, cho nên do đó nó có niệm
thì mình diệt, mình xả nó bằng cái sức tỉnh táo, bằng cái phương pháp mình có.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét