170- GIỮ GIỜ GIẤC NGHIÊM CHỈNH
NHỜ ĐỒNG HỒ
(30:14) Còn
thời gian, hồi nãy như Kim Quang có nói thời gian. Thời gian rất cần thiết con.
Thí dụ như con tu như vậy, con phải có một cái đồng hồ báo cho mấy con biết là
ba mươi phút, bởi vì thời gian rất cần. Bởi vì sức của chúng ta không thể mà
kéo dài liên tục từ giờ này đến giờ khác được, khi mà tâm chúng ta chưa quen.
Cho nên vì vậy mà chúng ta cần phải vặn một cái đồng hồ báo.
Nó có những
cái đồng hồ, rồi chúng ta chỉ quay nó một vòng vầy. Nó không phải là cái đồng hồ
mấy con, nhưng mà quay nó một vòng cái bỏ đó. Mình quay cho đúng ba mươi phút,
quay một vòng ba mươi phút bỏ đó. Rồi đây bắt đầu bây giờ ngồi. Tới chừng mà nó
tự, tự nó chạy cho đến đúng trở lại cái phút thứ nhất của nó đó, tức là đúng ba
mươi phút rồi, thì bắt đầu nó sẽ reo lên. Chứ nó không phải là cái đồng hồ như
mình sẽ vặn ba mươi phút.
Nó có cái đồng
hồ ngộ lắm, nó chỉ, mình kéo một vòng vầy, mình muốn năm phút thì mình kéo năm
phút, mười phút mình kéo mười phút, ba mươi phút mình kéo nữa. Mình vặn cái nắp
nó vậy, cái nó có cái mũi kim, cái đầu nó ghi cái dấu ở ngoài. Mình vặn tới cái
số ba mươi phút thì ngay cái chỗ ba mươi phút, thì bắt đầu từ từ nó quay trở lại.
Nó quay trở lại đến khi đúng số một thì bắt đầu nó reo lên.
Đó là cách
thức để cho chúng ta giữ gìn giờ giấc mà chúng ta khỏi bận tâm. Giao cái nhiệm
vụ cho cái vật dụng đó, cái đồng hồ đó. Nó sẽ báo rằng tới đó đúng ba mươi phút
và mình sẽ xả nghỉ. Và đồng thời mình muốn tăng lên ba mươi lăm phút, bốn mươi
phút thì mình vặn cái đó. Vừa rồi thì Thầy thấy cô Diệu Vân, cô có đem cái vật
dụng đó về thì cô có nói rằng: “Con cũng nhờ cái này mà con mới biết được
cái thời gian của mình tu”. Do đó Thầy thấy cũng tiện lợi cho những người mới
tu tập.
Cái sức của
mình không thể liên tục kéo dài cái thời gian dài được. Rồi lúc ngắn, lúc dài
do đó nó không có tu đều đặn. Còn mình ba mươi phút, đúng ba mươi phút xả nghỉ.
Nghỉ để cho mình phục hồi cái sức của mình. Rồi bắt đầu tới giờ tu thì mình trở
lại tu ba mươi phút. Tu giờ giấc phải nghiêm chỉnh nó mới được.
(32:32) Thì
do giờ giấc nghiêm chỉnh để có cái sự cố gắng, ráng cố gắng của mình. Rồi giờ
giấc nghiêm chỉnh để mình tăng lên. Thứ nhất để mình biết được cái kết quả tu tập
của mình trong cái thời gian này. Chứ không khéo mình không biết giờ giấc, thì
coi như mình tu làm lười. Rồi mình không biết mình có tăng không? Mình không biết
mình có tiến không? Mình có tu tập như thế nào không? Đó là cách thức mà mấy
con nhớ trên cái vấn đề tu tập.
Giờ giấc rất
quan trọng mấy con, giờ giấc rất quan trọng. Ví dụ tu một giờ là một giờ, mà ba
mươi phút là ba mươi phút, đừng tu hơn cái sức của mình. Mình biết con người của
mình có hạn, chứ nó đâu phải là vô hạn đâu. Trừ ra những người, người ta tu
xong thì cái từ đó thì cái sức vô hạn người ta có. Chứ mình, con người mình,
hoàn toàn là cái thân mình nó có hạn.
Cho nên vì vậy
mà có người thì cái mà gọi là đặc tướng đó, có người thì cái sức họ như vậy,
nhưng mà có người cái sức lại thấp hơn, cái đặc tướng của họ thấp hơn. Có người
cao hơn, nhiều hơn, đó là mỗi người nó đều có sai khác. Mà sai khác đó là theo
cái luật của nhân quả, theo cái quy luật của nhân quả. Quy luật sanh chúng ta
ra, chúng ta có mang cái thân này đều là theo cái nhân quả của nó cả. Cho nên
vì vậy mà chúng ta biết cái thân con người có giới hạn, chứ không phải là vô giới
hạn đâu.
Cho nên
chúng ta phải căn cứ vào giờ giấc nghiêm chỉnh mấy con. Phải tập luyện giờ giấc
nghiêm chỉnh, mà giờ giấc nghiêm chỉnh là chúng ta hiện giờ lại có những cái
phương tiện. Phương tiện là đồng hồ báo thức, chúng ta sử dụng nó mấy con. Sử dụng
nó để mà chúng ta căn cứ vào cái sự tu tập để không bận tâm phải lo lắng.
Có nhiều khi
chúng ta quên rằng, cái sự mà đếm hơi thở cũng là căn cứ vào thời gian. Nhưng
mà đếm vào cái hơi thở để chúng ta không có lưu ý vào giờ giấc. Còn đồng hồ báo
thức thì để cho nó báo cho chúng ta biết cái giờ đó thôi. Còn cái mà chúng ta đếm
thì nó cũng xê xích chút ít nó cũng không sao.
(34:42) Thí
dụ như đếm hai mươi hơi thở là một phút, rồi chúng ta phải nhớ đếm hai mươi hơi
thở là một phút nữa, cứ hai mươi hơi thở là một phút nữa. Cứ như vậy chúng ta sẽ
nhớ, rồi cộng nó trở lại là bao nhiêu phút, đúng ba mươi phút. Bắt buộc chúng
ta phải nhớ nhiều quá, nó không. Đôi khi mà tu tới cái phương pháp mà thanh thản,
an lạc, vô sự: “An tịnh thân hành tôi biết tôi hít vô, an tịnh thân
hành tôi biết tôi thở ra” mà phải bận tâm, phải cộng nhớ lại từng phút
từng phút. Mình đếm hơi thở là mình nhớ từng phút từng phút để rồi mình cộng lại
để đến ba mươi phút, thì mấy con lại vận dụng nhiều quá cái sự nhớ của mấy con,
quá nhiều hơn là mấy con phải để tự nhiên hơn. Cho nên vì vậy mà có cái đồng hồ
báo thức là khỏe nhất.
Các con cứ
thở bình thường, thỉnh thoảng tác ý, thỉnh thoảng tác ý. Mình không biết là năm
hay mười hơi thở nhưng Thầy thấy tập cái đó tiện lợi hơn mấy con. Rút tỉa qua
kinh nghiệm mà sự tu tập, Thầy thấy hầu hết một số người nên lấy cái đồng hồ để
cho nó báo giờ thôi. Chứ còn mình đếm, căn cứ vào cái hơi thở thì mấy con đếm,
cứ năm hơi thở đếm một lần, năm hơi thở mình tác ý một lần, năm hơi thở, thì
đúng đó.
Nhưng cái
căn cứ vào để mà cái đồng hồ, để mà các con đếm cứ năm hơi thở, rồi mười hơi thở,
hai mươi hơi thở là một phút rồi năm, mười hơi thở, nó bận rộn mấy con nhiều lắm.
Cho nên tốt hơn mấy con căn cứ vào ba mươi phút. Như mấy con đếm năm hơi thở rồi
mấy con tác ý một lần, năm hơi thở tác ý một lần cho đến đúng ba mươi phút
thôi.
Nó đỡ mấy
con, vừa tính hơi thở mình, vừa tính ba mươi phút mà vừa đếm năm hơi thở để tác
ý. Còn bây giờ mấy con đếm năm hơi thở tác ý, năm hơi thở tác ý thôi. Có như vậy
thôi, nó dễ cho mấy con. Còn tới chừng đúng ba mươi phút nó báo mấy con nghỉ. Mấy
con thấy nó tiện lợi hơn.
Chứ không
khéo mấy con tính toán ra, rồi mấy con làm cái đầu óc mấy con nó làm việc quá
trời rồi. Chừng đó cái mục đích của mấy con nhiếp tâm, mà nó làm đủ thứ chuyện
hết trong đó, thì nó rất là mệt nhọc cho mấy con, nó rất là mệt nhọc. Theo Thầy
góp ý với mấy con như vậy để mấy con biết cách mà tu mà thôi.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét