169- TỪ TỨ CHÁNH CẦN ĐI VÀO
TỨ NIỆM XỨ
(24:15) Cho
nên vì vậy mà với cái niệm thiện không lo, nhưng mà với cái niệm mà hôn trầm
thùy miên thì lo. Bởi vì nó trước tiên nó làm cho mình không còn tỉnh mà nó dễ
bị. Khi mình ngồi một hơi mà nó không niệm cái nó lôi mình đi vào luôn cái hôn
trầm thùy miên. Con ngồi xuống đi con, con xuống dưới con ngồi đi con, con ngồi.
Cho nên vì vậy
mà cái phương pháp nào cũng vậy, cái phương pháp nào tu cũng vậy. Điều kiện cần
thiết là mấy con tác ý nhắc tâm. Bởi vì mình dẫn nó vào cái chỗ bất động mà, bất
động, thanh thản, an lạc, vô sự. Cũng giống như Tứ Niệm Xứ, nhưng mà Tứ Niệm Xứ
thì nó không niệm vì nó nhiếp tâm và an trú được rồi. Còn ở đây mình chưa có
nhiếp tâm an trú được trên cái phương pháp nào hết. Cho nên mình chỉ sợ cái hôn
trầm thùy miên thôi.
Còn cái niệm
mà nó khởi ra, mà nếu mình không bị mờ mịt, không hôn trầm thùy miên, không bị
mờ mịt thì do đó cái niệm mình thấy mình biết liền chớ gì. Tức là mình xả nó,
mình quán mình xả nó chứ có gì khó, không có khó. Cho nên khi mà mình sợ nhất
là cái hôn trầm thùy miên. Thì trong những cái buổi nào mà mình thấy rằng không
có hôn trầm thùy miên thì mình ít tác ý. Còn cái buổi nào mà mình thấy mình bị
hôn trầm thùy miên nhiều thì mình nên tác ý.
Nhưng theo
Thầy thấy, ngăn ngừa hơn là để cho nó xảy ra có cái hôn trầm thùy miên, hoặc là
có hôn trầm thùy miên rồi mình mới sử dụng pháp Như Lý Tác Ý thì nó chậm quá. Tốt
hơn mình ngừa trước, tức là mình sử dụng pháp Như Lý Tác Ý. Mình thường xuyên
nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi mình ngồi một
chút xíu, một chút thôi, rồi nhắc nữa, tác ý nữa: “Tâm thanh thản, an lạc,
vô sự. Tâm thanh thản, an lạc, vô sự”. Rồi mình ngồi lại mình nhắc, chút
mình nhắc. Cứ mình dẫn nó hoài thì chắc chắn hôn trầm thùy miên sẽ không vào.
(26:14) Nhưng
có cái điều kiện mà tu hay nhất là khi mình thấy hay bị hôn trầm thùy miên, cái
hay nhất là mấy con nên kết hợp đi kinh hành và giữ tâm bất động đó. Tâm thanh
thản, an lạc, vô sự và cứ đi chơi, đi tới đi lui vậy mà không phải lưu ý dưới
bước đi. Chứ không khéo nó cũng tập trung dưới bước đi mấy con. Nó không khéo.
Thì do đó,
thì mình cũng nhắc: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự”, rồi
mình đi tới đi lui, đi tới đi lui. Mà khi đi tới đi lui thì cái câu tác ý của
mình thưa ra con. Bởi vì mình đi nó động, ít có buồn ngủ. Mà vốn mục đích của
mình để cho mình từng cái tâm niệm, cái niệm ở trong đầu của mình nó khởi ra những
niệm thiện niệm ác để do đó mình diệt.
Là mục đích
mình để cho niệm nó khởi, mà niệm nó khởi tức là tỉnh, các con hiểu không? Niệm
nó khởi tức là tỉnh. Tu Tứ Chánh Cần nó không có nghĩa là do cái chỗ ức chế cái
tâm của mình làm cho nó không niệm. Tu Tứ Chánh Cần làm cho nó có niệm, ngồi để
cho nó có niệm để mà xả bằng cái tri kiến của chúng ta. Cho nên cái phương pháp
đó gọi là ngăn ác diệt ác. Cho nên vì vậy mình muốn ngăn ác diệt ác là phải có
niệm mình mới thấy được cái ác pháp mình diệt mà. Cho nên mình dễ dàng.
Còn thiện
thì mình tăng trưởng cái niệm tốt, cái niệm thiện. Thí dụ như bây giờ nó khởi,
mình rút tỉa kinh nghiệm đó. Trong khi ngồi tu nó khởi cái niệm, mình lấy cái
kinh nghiệm đó mình sẽ tu tập như vậy, vậy, vậy là tốt. Thì đó cái niệm thiện,
cái niệm nó giúp cho mình rút tỉa kinh nghiệm. Hoặc là nó nghĩ một cái niệm thiện
khác nữa.
Thí dụ như
Kim Quang: “Hồi nãy cô Út có giao cho mình một cái thư để cho mình gửi lên trên
mạng như thế nào đó, thì giờ, lúc nữa thì phải nhớ để cho mình phải lên mạng.”
Cái đó là niệm thiện, phải không? Phải phân biệt được cái niệm thiện, mà niệm
thiện thì tăng trưởng để lúc nữa mình làm công việc. Chứ không phải là để cái
tâm của mình vô niệm, không phải.
(28:17) Cái
mục đích của Tứ Chánh Cần là ngăn ác diệt ác, các ác pháp mà thôi. Nhưng mà tu
tập nó không phải là nhiếp tâm để làm cho nó ở trong cái trạng thái bất động của
thanh thản, an lạc, vô sự để cho nó đừng niệm, không phải. Mà đây cần cho có niệm
để xả, để làm cho cái tâm tham, sân, si của mình nó hết.
Và nếu mà nó
không niệm nữa là biết nó thanh tịnh rồi chứ gì? Tức là bây giờ mình nhắc
nó: “Tâm bất động, thanh thản, an lạc, vô sự” rồi mình đi tới
đi lui. Mình thấy suốt cái thời gian mình đi tới đi lui không niệm, suốt thời
gian ba mươi phút không niệm. Thì mình thấy: “À, như vậy là nó sẽ đến một cái
giai đoạn nào đây, để hỏi Thầy”.
Thì chừng đó
khi mà đi như vậy đó, thì nó không có niệm gì hết. Thì lúc bấy giờ hoàn toàn
tôi đi, chứ tôi cũng đâu có dùng nó để ức chế nó chỗ nào đâu. Tôi đâu có dùng
bước đi, tôi đâu có dùng hơi thở, tôi đâu có dùng gì đâu mà nhiếp tâm đâu. Mà tại
nó không niệm, nó thanh tịnh lắm, tại vì bây giờ nó hết niệm rồi. Nên do nó hết
niệm rồi, thì tức là mình sẽ đi tới cái chỗ khác, tiến tới chỗ khác. Tức là nó
từ cái Tứ Chánh Cần nó qua cái Tứ Niệm Xứ rồi đó. Mình tu Tứ Chánh Cần mà khi
nó hết niệm rồi thì nó đang bước qua một cái Tứ Niệm Xứ.
Bởi vì Tứ
Chánh Cần là Chánh Tinh Tấn mấy con, mà Tứ Niệm Xứ là Chánh Niệm. Nó qua cái
Chánh Niệm của nó rồi, tự nó bước qua. Nó không niệm là con sẽ bước qua Tứ Niệm
Xứ rồi. Mà khi bước qua Tứ Niệm Xứ thì rất dễ dàng rồi mấy con. Cho nên vì vậy
mấy con thấy lúc bấy giờ nó bước qua Tứ Niệm Xứ là cái trạng thái thật sự là
thanh thản, an lạc, vô sự nó mới ở trên Tứ Niệm Xứ.
Chứ còn Tứ
Chánh Cần, chúng ta nói “thanh thản, an lạc, vô sự” chứ sự thật ra đó là cái
phương pháp để chúng ta giữ cái thân của mình cho nó yên lặng để chờ niệm đến
mà mình xả thôi, cho nên nó chưa thật sự là thanh thản, an lạc, vô sự. Nhưng
cái mục đích của nó sẽ chuẩn bị cho bước qua cái giai đoạn của Tứ Niệm Xứ để mà
thanh thản, an lạc, vô sự thật sự.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét