173- SO SÁNH 2 CON ĐƯỜNG ĐI
VÀO TỨ NIỆM XỨ
(51:35) Còn
cái kia người ta dùng tri kiến người ta. Cho nên vì vậy đó, người ta tu Tứ
Chánh Cần là khi mà cái tâm người ta khởi phi thời, người ta biết liền, người
ta ngăn diệt nó liền. Khi mà người ta đến đó, người ta nói chuyện tào lao là
người ta biết liền, người ta ngăn liền. Mà giờ người ta đến, người ta nói chuyện
với một cái điều thiện là người ta cho phát triển. Còn mấy con không được, bởi
vì nhiếp tâm và an trú nó khác, mấy con đi nói chuyện không được.
Mà một cái
người mà tu Tứ Chánh Cần, người ta đi nói chuyện được. Người ta nói chuyện, người
ta biết, khi người ta nói chuyện điều đó là điều làm thiện của người ta, người
ta tăng trưởng. Cho nên trong Tứ Chánh Cần nó ngăn ác diệt ác, mà sanh thiện
tăng trưởng thiện. Người ta cho cái người đó được tiếp nói chuyện, mà nói chuyện
trong thiện pháp, chứ không được nói chuyện tào lao. Còn mấy con nhiếp tâm và
an trú thì không có quyền được nói chuyện, phải giữ độc cư trọn vẹn. Mấy con
nói chuyện là mấy con sai, các con hiểu chưa?
Mấy con phải
hiểu được cái pháp chứ. Nếu mà không nắm được cái pháp, rồi mấy con nói: “Cái
ông này ông cũng tu như vậy sao ông đi nói chuyện? Tôi cũng tu nói chuyện”.
Mà trong khi mấy con nói chuyện tầm bậy đó. Người ta nói chuyện bằng cái phương
pháp đó, người ta biết người ta nói thiệt ở trong cái thiện pháp chứ không phải
là trong ác pháp. Còn mấy con nói chuyện tào lao không chớ, mấy con đâu có biết.
Mấy con đâu có tu Tứ Chánh Cần đâu mà mấy con biết đâu mà đi ra nói chuyện. Mấy
con chỉ biết nhiếp tâm và an trú, mà mấy con đi nói chuyện là mấy con sai rồi.
Mấy con phải phòng hộ thì nó mới đúng.
Còn người ta
đó, nhiếp tâm ở trong Tứ Chánh Cần thì người ta biết cái thiện cái ác người ta
nói chuyện được. Bởi vì người ta dùng cái tri kiến, người ta sử dụng cái đầu óc
của người ta. Nó muốn khởi ra một cái niệm đi nói chuyện thì người ta biết: “Mày
giờ này hay là nói chuyện này không được. Nhất định là ngăn diệt liền
tức khắc không để.” Cho nên người ta có cái tri kiến phòng hộ, còn mấy
con không có tri kiến phòng hộ, mấy con bị. Đó, mấy con thấy chưa?
Nói cho rõ
ra để học từng pháp, cách thức tu tập đúng từng chi tiết, chứ nếu mà sai một
chút là sai pháp. Cho nên mấy con thấy mình tu nhiếp tâm và an trú khác hơn cái
người mà tu Tứ Chánh Cần. Người ta ngăn diệt bằng cái tri kiến người ta, chứ
không phải là người ta ngăn diệt bằng cái sự nhiếp tâm. Còn mấy con là ngăn diệt
bằng cái sự nhiếp tâm của mấy con, ngăn ác diệt ác bằng cái sự nhiếp tâm của mấy
con. Cho nên giới luật mấy con nghiêm chỉnh thì mấy con mới ngăn ác diệt ác được.
(53:41) Đó,
đó là cái phương pháp của các con tu nhiếp tâm và cái phương pháp tu Tứ Chánh Cần.
Và đồng thời nếu mà bước sang qua Tứ Niệm Xứ thì hai bên đều bước sang qua Tứ
Niệm Xứ đồng chung nhau ở trên cái Chánh Niệm. Mấy con nhiếp tâm rồi mấy con
cũng phải trở về Tứ Niệm Xứ. Mà cái người tu ngăn ác diệt ác ở trên Tứ Chánh Cần
rồi họ cũng bước vào Tứ Niệm Xứ. Các con thấy chưa? Bước Tứ Niệm Xứ là cái chỗ
mà giữa hai pháp này nó sẽ gặp nhau trên một điểm Tứ Niệm Xứ. Thì do đó Tứ Niệm
Xứ mà đạt được kết quả rồi, thì nó sẽ bước đến Tứ Thần Túc, nghĩa là luyện Tứ
Thần Túc.
Cho nên nó có
được Tứ Thần Túc rồi, thì bắt đầu nó mới bắt đầu nó mới nhập các định. Đó, mấy
con thấy phải đi từng pháp, chứ nó đâu muốn pháp nào mà vô pháp nào tu đại được
đâu. Cho nên nó còn một cái thời gian, khi mà mấy con thấy mấy con nhiếp tâm và
an trú thì mấy con sẽ tu cái pháp đó. Rồi bắt đầu mấy con nghĩ rằng bây giờ
mình nhiếp tâm, an trú nghe coi bộ nó không ấy, thôi để tu Tứ Chánh Cần, mấy
con kiểu này lại còn phá giới nữa.
Đã mình nhiếp
tâm trong hơi thở, mình nhiếp tâm trong cánh tay nó không bị rối loạn, nó không
bị mệt, tức ngực của mấy con, nó không bị nặng đầu, nhức đầu của mấy con. Mà nó
lại có kết quả của mấy con lại đẩy lui bệnh rất dễ. Vì nhiếp tâm, an trú mà,
thân mấy con có bệnh đau, mấy con không còn sợ nữa.
Còn cái người
mà người ta tu Tứ Chánh Cần thì người ta chỉ quán xét, người ta xả vậy thôi, chứ
còn cái thân đau người ta không có an trú được. Cho nên người ta đẩy lui bệnh rất
khó chứ không phải dễ đâu mấy con. Còn mấy con nhiếp tâm mà được an trú rồi, bệnh
đau mấy con đẩy lui được, nó làm cho giảm được cái sự đau. Còn người ta tu Tứ
Chánh Cần thì người ta dùng cái pháp.
Thí dụ như
người ta đi kinh hành vậy hay hoặc là người ta ngồi vậy, cái tâm bất động người
ta nó tự nó bất động, rồi nó cũng kéo dài nó ít niệm, nó không, nó thưa niệm rồi.
Thì người ta tác ý cái bệnh người ta đuổi cũng được. Nhưng mà cái tâm người ta
nó rất tỉnh táo, nó không còn niệm nhiều thì người ta mới đẩy được. Chứ còn ngồi
chừng ba phút, hai phút nó có một niệm, hai niệm, nó còn đang động thì họ đẩy
lui bệnh không được.
(55:59) Còn
mấy con vào, mấy con nhiếp tâm thì mấy con vẫn có pháp dẫn vào, thì mấy con nhiếp
tâm được liền. Từ mười phút, ba mươi phút rất dễ dàng, bởi vì pháp dẫn mà, chứ
đâu phải là khó khăn đâu. Cho nên mấy con cứ nghĩ rằng mình cứ tu mười phút
thôi, không phải! Cái phương pháp mà, nó có phương pháp mấy con phải dẫn đi tới
ba mươi phút liền. Liên tục ba mươi phút vẫn được, chứ đâu khó khăn đâu. Không
có cần phải tu tập đâu, ba mươi phút rất dễ dàng. Nhưng mà phải tập cho nó nhuần
nhuyễn, cho nó thấm nhuần thì nó mới đạt được mấy con.
Đó, thì mấy
con nhớ chưa? Ở đây thì mấy con có ghi lại cho Thầy rất là, điều này Thầy sẽ,
ghi lại như thế này thì rất kỹ, rất tốt, là Thầy theo dõi mấy con rất dễ, là tại
vì Thầy rất bận công việc. Nhưng mà Thầy đọc lại mà Thầy thấy là mấy con tu vậy
được thì Thầy cứ để cho mấy con tu tiến tới tu, chứ không có thay đổi.
Nhưng mà hôm
nay gặp để mà Thầy nhắc chung cho mấy con hết. Là cái người nhiếp tâm là phải
dùng phương pháp dẫn cho nó đến ba mươi phút. Từ hôm đó tới nay thì mấy con tập
như ba, năm phút, mười phút, hai mươi phút, thì bắt đầu bây giờ người nào mấy
con ở trong cái lúc này, thì mấy con cũng phải dẫn cho nó, người nào cũng đến
ba mươi phút. Không được nói mà là còn năm phút, mười phút nữa mà ba mươi phút.
Nghĩa là phải dẫn ba mươi phút thôi, chết bỏ, nhất định là chết bỏ.
Bởi vì mấy
con đã từ cái ngày mà gặp Thầy, đã mà phân cho mấy con cái pháp mà nhiếp tâm và
an trú đó. Mấy con đã tập cái pháp nhiếp tâm rồi thì bây giờ lại phải, cái thời
gian này gặp Thầy là từ đây về sau là ba mươi phút. Không có được người nào nói
tôi còn tu mười phút nữa. Nghĩa là chết bỏ chứ không có nói mười phút nữa. Phải
dẫn, phải dẫn cho suốt ba mươi phút. Coi như là mấy con mệt lả người cũng phải
dẫn ba mươi phút. Chứ còn không nói: “Mệt quá, thôi bây giờ thôi tu chừng
mười lăm, hai mươi phút.”
(58:00) Không
có lên từng bậc, từng bậc nữa. Bây giờ có phương pháp dẫn nó, nếu không ấy hai
tay tì đầu nó dẫn đi. Nó không chịu đi thì mình lôi nó, lôi cho mạnh nó, nó phải
đi. Chứ đừng không có nói, không có dễ duôi với nó là: “Bây giờ thôi tập
từ từ lên”. Không phải! Ở đây có phương pháp đàng hoàng, xỏ vàm cho được.
Coi như là mình cột cho được rồi thì bắt đầu bây giờ phải đi thôi, ba mươi
phút, chừng nào mà… Phải quyết định như vậy mới dụ nó được chứ còn yếu yếu rồi,
cái thời gian mấy con tập cho tới được ba mươi phút, nó kéo dài một năm nữa rồi
sao?
Rồi Thầy
không lẽ Thầy ngồi đây, Thầy chờ hoài sao? Ít ra Thầy cũng phải vào Niết Bàn chứ
không lẽ chờ mấy con dẫn trâu vậy mà đi chậm chạp quá vậy, làm sao mà làm công
việc nên? Cho nên mấy con biết rằng, Thầy hướng dẫn cho mấy con là mấy con mà đạt
được, mà luyện Tứ Thần Túc xong rồi thì chắc chắn là Thầy sẽ vào Niết Bàn sớm
chút, để mà kéo dài thì trễ quá, cực.
Ở Tu viện
thì cô Út phải mở thêm các cái lớp học, để cho đồng bào xung quanh đây người ta
đến, người ta học đạo đức. Bởi vì họ rất ao ước, nhưng mà chúng ta cho dân mà
vô trong cái Tu viện của chúng ta thì chắc chắn là chúng ta không có yên đâu,
khó tu lắm, bởi vì động. Vì vậy mà chỉ có cái Tu viện thì phải để cái Tu viện
riêng.
Cho nên mà
vì vậy Thầy bảo cô Út, phải lo xây dựng cái trường học ở ngoài kia. Để cho bà
con ở trong cái thôn, xóm, ấp và đồng bào ở trong cái huyện, cái xã này hay tất
cả các cái huyện này người ta ra đó để mà người ta học đạo đức. Đó là cái ước
muốn của nhà nước cũng mong muốn có cái điều để mà học đạo đức. Cho nên vì vậy
mà Thầy đề nghị cô Út phải lo cất cái trường học ngoài đó. Cái trường học ngoài
đó là cất mấy lớp học, chứ không phải là một cái lớp học. Bởi vì cái số lượng
người đông. Do đó thì coi như là các con phải cố gắng, đào luyện cho mấy con.
Khi mà cái trường học nó thành hình thì trong cái số mấy con là ít ra nó cũng
phải là có người đứng lớp dạy.
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét