176- RỐI LOẠN HƠI THỞ TU TỨ CHÁNH CẦN
(02:35) Cho
nên bắt đầu ở đây, mấy con phải ba mươi phút nhiếp tâm hết. Còn những người nào
mà tu bị trên hơi thở mà rối loạn thì trở về Tứ Chánh Cần, tu tập như Kim
Quang. Các con nhớ kỹ phải không? Tu tập như Kim Quang. Đó, cũng từ đó nếu mà
mấy con tu tập hàng ngày mà siêng năng tu tập đúng. Chứ trở về mà lười biếng mà
nói tu Tứ Chánh Cần, lười biếng thôi ngồi chơi đó, thì chơi riết chắc chắn là
chẳng có ra gì hết đâu! Bởi vì khi mình ngồi chơi , sự thật ra nói cái danh từ
ngồi chơi, chứ không phải ngồi chơi như cái người thế gian.
Cũng như mấy ông mà đục đẽo làm
cộp cạp đó, bây giờ mấy ông ngồi chơi là mấy ông không đục đẽo nữa, đó là… hay
hoặc ra quán kia ngồi uống rượu chơi đó, thì cái chuyện đó thì thôi khỏi nói ở
đây rồi!
Bởi vì cái ngồi chơi có nghĩa là
chúng ta đang làm một cái công việc rất lớn. Chứ không phải là ngồi chơi bình
thường như một người phàm phu mà không có còn làm công việc lao động của họ.
Cũng như ngồi chơi của một nhà văn mà bây giờ không còn ngồi cầm cây viết mà
suy nghĩ viết, bây giờ nghỉ xả hơi, rồi xem tivi đồ này kia, thì cái ngồi chơi
đó không xài được đâu. Ở đây không có ngồi chơi cái kiểu đó đâu!
Đó cho nên ngồi chơi là có nghĩa
là mình hoàn toàn không có bận việc của thế gian. Ngồi chơi, nhưng mà rất bận
việc của sự tu tập Ngăn
ác, diệt ác, cho nên nói ngồi chơi là như vậy! Dùng cái danh từ
để dễ hiểu là chúng ta không còn làm cái chuyện gì thế gian nữa hết. Chứ không
phải là chạy xuống bếp nấu cơm nữa đâu, không phải cái chuyện đó đâu, phải lo
đói, lo no nữa đâu. Đó, ngồi chơi không có lo cái gì nữa hết! Thậm chí ăn cũng
không có lo nữa, thì tức là bỏ hết những cái chuyện thế gian, mà chỉ còn có cái
chuyện ngăn ác, diệt ác từ trong cái tư tưởng của chúng ta mà thôi.
(04:26) Cho
nên các con nhớ kỹ: Người nào mà tu trên Tứ Chánh Cần thì phải giờ giấc phải
nghiêm chỉnh! Phải không? Giờ nào ra giờ nấy. Những giờ mà không có tu tập, xả
nghỉ thì làm bài, đọc sách kinh để thu thập những cái điều cần hiểu biết để
hiểu biết, để xả tâm chứ gì?! Cái giờ xả tâm thì hoàn toàn là sử dụng cái hiểu
biết để xả tâm. Còn cái giờ mà nghỉ không có tu tập thì cái giờ đó bồi dưỡng
cho cái tri kiến hiểu biết bằng cách chúng ta làm bài. Bằng cách chúng ta đọc
thêm những sách vở cần thiết cho cái giới luật, đức hạnh để mà chúng ta không
có phạm giới, sống đời sống đức hạnh cụ thể, rõ ràng. Đó là người tu Tứ Chánh
Cần.
Thì như vậy rõ ràng mấy con thấy
có giờ nào mà gọi là xả nghỉ, ngồi không đâu, có phải không? Đâu có giờ nào mà
nghỉ đâu?
Còn các con nhiếp tâm và an trú
tâm thì cũng vậy, cái giờ mà mấy con mà gọi là không tu tập, xả nghỉ là cái giờ
mấy con quan sát lại coi giới luật của mình nghiêm chỉnh hay chưa? Chứ không
phải là bây giờ tôi xả nghỉ, thôi chạy lại thất ông kia ngồi nói chuyện, thì
cái này không được! Cái đó mấy con phạm giới rồi. Bởi vì nhiếp tâm và an trú là
nó cần những hành động sống đúng giới, không thể phạm giới. Do đó mấy con phải độc
cư một trăm phần trăm, phòng hộ mắt tai mũi miệng thân ý, chứ không phải dễ dãi
mấy con!
(06:11) Còn
mấy con tu Tứ Chánh Cần cũng nói vậy: “Bây giờ thôi, tôi hết giờ này xả nghỉ
tôi lại thất kia nói chuyện”, không phải. Làm vậy sai, không có đúng! Bởi vì xả
nghỉ là phải ngồi viết, để mà trau dồi cái tri kiến của mình thêm cái phần hiểu
biết để xả, các con hiểu? Nó cũng đâu có rảnh đâu! Trừ ra bây giờ đó, mình mới
nghĩ một cái điều thiện, là bây giờ đó, là phải dọn dẹp cái gì đó, để cho nó
sạch sẽ trong cái tu viện cho mọi tu sinh mình, thì như vậy được. Chứ mà ngồi
xả nghỉ rồi, bây giờ nói nghĩ: “Bây giờ mình lại gặp cái anh A, anh B, anh C gì
đó để mà bàn bạc cái chuyện tu hành cái này kia”. Như vậy, khi mà người ta cần
thì mình mới bàn, mà người ta không cần, mình đến mình phá người ta cũng không
được. Cho nên mình phải suy nghĩ, phải thấy anh đó anh tu sai như vậy đó. Anh
B, anh A tu sai, mình định mình đến mình hướng dẫn anh ta để tội nghiệp. Đó là
thiện mấy con! Nhưng mà khi người ta không cần mình, mình đến mình nói người ta
có nghe không? Người ta không nghe mình điều đó đâu!
Người ta cần thì mình nói. Khi
mình vào ở trong cái lớp học chung thì mình nhắc, mình thương, mình nhắc: Trong
cái sự tu tập của anh A, anh B, anh C đó, nghiên cứu trở lại, có những cái
khuyết điểm gì đó. Mình không nói thẳng ra sợ tự ái người khác, cho nên mình
cũng nhắc khéo, bằng cách này, bằng cách khác, ở trong lớp học. Chứ trong khi
đó mà nhiều khi mà về thất thì để cho người ta yên tu. Đương làm bài vầy, cái
mình lại, cái nói chuyện, cái gác qua, là như vậy mình có thiện đối với thiện
không? Không có! Không có thiện.
Đó, mấy con phải tư duy, suy
nghĩ. Bị tu Tứ Chánh Cần nó đòi hỏi cái tri kiến của mấy con ghê gớm lắm! Một
niệm đó mà toàn thiện, mà nó nửa thiện nửa ác thì trong đó không được. Nó phải
toàn thiện mình mới được. Tức là cái niệm này nó đem lại cái sự bình an cho
mình mà cho người, thì được! Mà nó đem cho cái sự mà mình đến đó mình nói
chuyện họ, để giúp cho họ. Nhưng mà mình nghi cái giờ này anh ta đang làm bài hay
hoặc làm gì đó, mình đến như vậy thì chưa thể được, để mình chờ cái dịp nào đó
để mình giúp. Thì cái niệm đó, niệm thiện mà nó biết cái thời điểm của nó để mà
nó giúp cái người đó, thì như vậy mới đúng. Nó cũng phải tư duy suy nghĩ đắn đo
lắm, nó mới gọi là thiện, thật thiện. Chứ không khéo nó mang theo cái nửa ác
nửa thiện trong đó, thì nó lại làm cho mình bị lầm lẫn ở trên cái pháp ác mà
không thấy nó là toàn thiện.
Cho nên tu Tứ Chánh Cần mấy con
dùng cái tri kiến ghê gớm lắm. Chứ không phải đụng đâu mấy con cũng nói là
thiện, thiện, nó lừa đảo mấy con thiện mà rốt cuộc rồi ác pháp không đó. Thì
rốt cuộc rồi Tứ Chánh Cần mà ngăn hoài mà không hết, nó không hết các ác pháp.
Như vậy thì ngăn ác, diệt ác mà
sinh thiện, tăng trưởng thiện, cho nên nó còn kèm theo pháp thiện. Nhưng mà các
pháp thiện, khi mà muốn sử dụng các pháp thiện thì mấy con phải cần cân nhắc,
suy nghĩ rất kỹ! Nó phải hợp thời, đúng cái thời điểm của sự kiện đó mà đúng.
Cho nên Thầy căn dặn mấy con phải kỹ lưỡng vậy!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét