18- TU SINH THƯA HỎI
(01:12:20) Cô
Diệu Quang: Sự tu hành của chúng ta có gì cần nói với Thầy không?
Trưởng
lão: Các con có
gì thưa hỏi không?
Tu sinh
1: Con bạch Thầy
khi mà con chưa vào Tu Viện thì con vẫn ước nguyện, nhưng mà bây giờ ấy là con
không ước nguyện nữa có được không ạ?.
Trưởng
lão: Ừ.
Tu sinh
1: Dạ, trước có
thể mỗi khi mà tu xong một thời thì con ước nguyện một lần, nhưng bây giờ con ước
nguyện vậy có được không.
Trưởng
lão: À, không
bây giờ con vào đây rồi thì ước nguyện gì nữa, cũng như ước nguyện đã mãn nguyện
rồi đó.
Tu sinh
1: Dạ, còn cái
thứ hai nữa con bạch Thầy. Trước khi con vào Tu Viện con đứng, thì mỗi khi con
thư giãn thì con đọc câu là: “Tâm phải thanh thản, an lạc, vô sự!” Như
bây giờ con đọc ở trong mấy cái cuốn sách thì bây giờ con thêm có cái câu, bây
giờ con xin hỏi là: “Toàn thân thư giãn, bây giờ cái đầu óc phải thư
giãn!” Con thêm một cái câu như vậy có được không ạ.
Trưởng
lão: Cũng được
con. Ừ.
Tu sinh
1: Dạ.
Trưởng
lão: Nhưng mà
đó là cái giai đoạn đầu để tập quen thôi, chứ không phải để mà dẫn dắt cái tâm
của con bất động đó mà đi vào.
Tu sinh
1: Thưa Thầy
khi tu xong ấy thì, trước là con đọc: “Tâm phải thanh thản, thư giãn,
nghỉ ngơi, vô sự, thanh thản, và an lạc!”
Trưởng
lão: Ừ, ừ.
Tu sinh
1: “Tâm
không được nghĩ ngợi lung tung. Toàn thân và các cơ buông xuống tự nhiên không
được gồng, không được gò bó. Hai chân phải duỗi thẳng ra, tự nhiên thoải mái dễ
chịu!”
Trưởng
lão: Ừ, ừ.
Tu sinh
2: Bây giờ con
thêm một câu là: “Toàn thân an tịnh” hay là: “Toàn
thân an lạc lúc đang thư giãn, cái đầu óc phải thư giãn” rồi con mới
cho cái câu kia vào. Thì hôm nay con bạch Thầy như vậy có được không ạ.
(01:14:08) Trưởng
lão: Cũng được, nhưng mà sau con được Thầy hướng dẫn thêm cho con.
Tu sinh
2: Dạ.
Trưởng
lão: Bấy nhiêu
đủ rồi.
Tu sinh
2: Còn bây giờ
con bạch Thầy câu nữa là khi con Định Niệm Hơi Thở xong, thì con tu tỉnh thức
xong rồi chẳng hạn Định Niệm Hơi Thở, con định niệm là: “hít vô ngắn, hít vô
dài” rồi nhưng sau khi đó nửa tức là con định niệm hơi thở cứ 5 phút
thì con lại nghỉ một lần, con lại nghỉ một lần thì chẳng hạn nửa tiếng con đi
kinh hành. Con đi kinh hành gì đó thì con đọc cái câu đi kinh hành theo tỉnh
giác hay đi kinh hành bình thường.
Trưởng
lão: À, coi như
là đi kinh hành theo tỉnh giác thì đúng hơn.
Tu sinh
2: Dạ.
Trưởng
lão: Mình đi
bình thường đó mình đi cho có thôi.
Tu sinh
1: Vậy thế bây
giờ con xin Thầy là. Con bạch Thầy trước khi cách đây là 4, 5 năm con vào ấy
thì Thầy có bố thí cho con. Con ốm quá hồi đầu mà con, mà hồi mà cô Út cô ấy
còn đuổi về, ở đây coi như là không có bác sĩ. Thầy bảo thôi con về nhưng mà
con cũng cứ cố gắng con tu tập cho nó hết cái ba tháng chúng con mới về. Như thế
con bạch Thầy cái thời gian tháng chín năm ngoái con đau, con tưởng con điên, ấy
thế đến hôm nay con bạch Thầy con cũng xin cô Út là rất nhiều câu rồi, mà con cố
đang hành những câu của cô Út mà nó vẫn chưa khỏi. Thì hôm nay con cũng xin bạch
Thầy cho con cái câu tác ý cho nó khỏi, mà con cứ cố nhiệt tâm. Nhưng mà làm
sao mà tâm con nó cứ phóng dật đi, nó không vô thì con bạch Thầy, Thầy cho con
làm sao cho nó không phóng dật. Mà ở trong thất thì con cố nhiệt tình nhưng mà
nó cứ đau ốm con cứ muốn ra ngoài, mà ra ngoài thì nó, cái tâm nó cứ không quay
vô như vậy thì con xin Thầy, Thầy cho con.
Trưởng
lão: À, do đó
cái tâm con còn phóng dật. Tức là cái tâm con chưa hiểu Giới Luật Đức Hạnh. Cho
nên từ từ lần lượt các con phải triển khai cái tri kiến về Giới Luật Đức Hạnh.
Khi mà hiểu biết về Giới Luật Đức Hạnh rồi nó thấm nhuần rồi thì nó sẽ xả được
cái tâm của con, nó sẽ xả được cái tâm của con, chứ không có gì đâu con.
Tu sinh
1: Con bạch Thầy
cái đầu con. Bạch Thầy.
(01:16:08) Trưởng
lão: Chứ không phải con tác ý mà nói nó xả đâu, không phải. Tác ý nó
càng ức chế hơn nữa. À, nó lại càng không xả đâu. Cái, cái tác ý của con nó
giúp cho con tỉnh giác mà thôi, chứ nó không có xả đâu.
Mà chính chỗ
cái giác của con nó mới xả, cái hiểu biết của con nó mới xả. Mà bây giờ cái hiểu
biết của con, cái chỗ mà con thông suốt, con chưa có thông suốt hết cái Giới Luật
Đức Hạnh. Bây giờ cần thiết con phải học về những cái lớp Giới Luật Đức Hạnh
cho thông suốt cái đã, thông suốt để nó giúp cái tri kiến hiểu biết của con đó
nó mới xả tâm. Bởi vì mình hiểu biết rồi. Tất cả ác pháp khác tự cái hiểu biết
nó phản ứng, cái hiểu biết đó nó thấy cái đó sai tự nó, nó ngăn, nó chặn ở
ngoài rồi. Con hiểu không? Nó phản ứng một cách rất tự nhiên. Nó không cần phải
có bằng câu tác ý này, câu tác ý kia. Con hiểu không? Cái câu tác ý thường thường
câu tác ý người ta tu tập để người ta luyện những cái đạo lực, cái nội lực. Chứ
có ít khi nào mà người ta chưa có, cái tâm mà người ta chưa thanh tịnh mà người
ta tập luyện cái pháp tác ý đâu.
Nhưng mà cái
người thọ Bát Quan Trai như cư sĩ mấy con, người ta dạy cho mấy con quen cái
pháp tác ý cho mấy con biết thôi. Chứ không phải là mấy con đi sâu được nó. Con
đừng nghĩ rằng mà ôm cái pháp đó mà có thể đi tới cuối cùng để mình thành tựu,
không phải. Mà chính từ cái Giới Luật Đức Hạnh đó, nó mới có cái sự hiểu biết bằng
cái tri kiến của chúng ta. Càng hiểu biết càng thấm nhuần được cái sự hiểu biết
đó nó sẽ xả tâm mấy con, nó sẽ lìa ra khỏi những cái tham, sân, si, những cái
đau khổ của thân tâm. Con hiểu không?
Tu sinh
1: Con bạch Thầy
như bây giờ thì con học là con cố gắng hàng ngày cô Út dạy con, thì con cố gắng
xả tâm cho bằng hết.
Trưởng
lão: Đó, đó vậy
con phải …
Tu sinh
2: Con bạch Thầy
bây giờ mà làm sao cái hôm con nó đau đầu đến lúc, thậm chí cái tên con, con
cũng không nhớ nữa, đau đến mức độ như thế.
Trưởng
lão: Không,
mình không cần thiết đâu, cần thiết mình chỉ cần, con chỉ cần hàng ngày con vô
học đó con thấm nhuần.
Cô Diệu
Quang: Con cắt
ngang ngay chỗ này, nếu mà con muốn hỏi như vậy thì thôi bây giờ để thời gian rảnh,
lúc nào cô thưa hỏi em chỉ ngay chỗ này cho để đừng có để làm mất thời gian của
Thầy.
Tu sinh
2: Vâng, vâng
con bạch Thầy con.
(01:18:02) Trưởng
lão: Không, không có sao đâu con, ráng! Còn ai hỏi gì nữa không con?
Bây giờ mấy
giờ rồi?
Cô Diệu
Quang: 10 giờ
rưỡi.
Trưởng
lão: Ừ, ừ.
Cô Diệu
Quang: Hơn 10
giờ 15.
Trưởng
lão: Rồi bây giờ
mấy con còn hỏi Thầy gì nữa không con? À, nếu mà sau này, nếu mà còn cái gì mà
thắc mắc ấy thì mấy con biên thơ gửi cho cô Út, cô Út sẽ đưa Thầy và Thầy xin
nói trước cho mấy con biết là mấy con cố gắng mà tu tập. Sau này thì cô Út sẽ
chọn lựa trong khi mấy con người nào mà xả tâm được đó thì mấy con sẽ cho mấy
con sẽ đi vào ở trong thất mà tu tập để Thầy chỉ, hướng dẫn cho mấy con tu tập
cái, cái Thần lực, cái nội lực để mà mấy con nhập các định. Thì mấy con cố gắng
xả tâm được càng tốt chừng nào thì mấy con sẽ được sự chọn lựa để mà vào tu tập
cái bước sau cùng để làm chủ.
Còn bây giờ
những cái bước đầu tiên thì mấy con nhớ những cái chướng ngại mà mấy con có, đã
có ở trong thân do cái nghiệp của nhân quả của đời trước của mình rồi. Thì hiện
bây giờ mình cố gắng mình học đạo đức, mình học Giới Luật thì giữ gìn Giới Luật
càng nghiêm chỉnh thì từ cái phát triển của Giới Luật đó, nó chuyển cái nhân quả
đó. Nó làm cho mình nhẹ nhàng, nó không đau đầu, nó không còn khổ nữa. Bởi vì
cái thọ, cảm thọ mà đau khổ ở trong thân của mình, hầu hết là tất cả những cái
chứng bệnh mà đau trong thân của mình đều là do nhân quả đời trước.
Trong khi
mình tu tập mà mình tu nó chưa có đúng cái giáo pháp, tức là chưa có đúng cái
thiện pháp của nó đó thì nó không, chưa có chuyển được ác pháp. Cho nên nó, nó
càng tập trung thêm những cái đau đó nó không bao giờ hết. Cho nên vì vậy mà
các con cố gắng càng giữ gìn Giới Luật nghiêm chỉnh bao nhiêu thì nó sẽ chuyển
được cái nghiệp ác pháp ở trên thân của mình, bệnh đau đó nó ít bệnh đau lắm mấy
con. Cho nên Giới Luật một cái người mà giữ gìn 5 Giới mà thanh tịnh thì cái người
đó họ ít bệnh đau lắm. Nó nói về cái thiện pháp mà nó chuyển ác pháp mấy con.
(01:20:07) Thí
dụ một cái người vì sát sanh, ăn thịt chúng sanh mà người ta mới giết hại chúng
sanh. Vì không ý tứ chúng ta mới đi dẫm đạp lên con côn trùng, con kiến, con vật
nhỏ ở dưới chân chúng ta hoặc làm cố ý. Từ cái vô ý chúng ta mà tạo ác pháp, mà
nó gây ra ảnh hưởng cho thân chúng ta phải bệnh tật, khổ đau. Cho nên vì vậy từ
cái chỗ ác pháp đó nó tạo cho chúng ta có cái tâm phiền não giận hờn, dễ giận,
dễ phiền não. Do cái chỗ mà giận hờn, phiền não nó cũng sanh ra cái thân chúng
ta bị bệnh tật nữa mấy con.
Nó nhiều cái
mặt của nhân quả của nó mà bây giờ chúng ta nhờ thiện pháp mà chúng ta chuyển hết
những cái ác pháp. Do đó cái thiện pháp, cái sống thiện pháp chúng ta, chúng ta
không cần tác ý nó mà tự nó nó chuyển cũng hết. Cho nên thân chúng ta không còn
bệnh tật khổ đau nữa mấy con. Nhớ Giới Luật là nó tuyệt diệu như vậy đấy, nó là
tuyệt vời. Nhưng mà không có sống đúng Giới Luật thì không đạt được đâu mấy
con. Cách thức như vậy mấy con phải cố gắng.
Cho nên hôm
nay thì mấy con phải biết rằng Giới Luật là cái phương pháp đầu tiên của đạo Phật.
Giới- Định- Tuệ mà, Tam Vô Lậu Học, 3 cái pháp mà vô lậu của Phật thì đó là Giới
Luật. Mà Giới Luật là cần thiết một đạo đức thật sự của đức Phật để đem lại cái
sự giải thoát cho con người. Thì mấy con cần phải học tập nó, cần phải sống
đúng nó đừng có vi phạm vì cái Giới Luật, cái vi phạm của Giới Luật. Mấy con thấy
nó, chuyện nho nhỏ thôi, vô tình mấy con cũng vẫn bị vi phạm Giới Luật.
Vô tình mình
đi, mình đạp chân, mình đạp chúng sanh là mình đã phạm tội sát sanh. Rồi mình
vô tình mình nói một lời nói mà làm cho người khác buồn phiền đó là mình phạm
cái lỗi Giới Luật rồi đó chứ không phải là không phạm đâu. Cho nên ở đây cái vấn
đề tu tập mấy con phải cẩn thận, kỹ lưỡng mấy con.
Sắp sửa hết
giờ rồi, Thầy, mấy con còn chuẩn bị về ăn cơm. Rồi Thầy thăm mấy con, chúc mấy
con sẽ cố gắng khắc phục. Ngày nào nữa Thầy trở về Thầy thăm. Và Thầy sẽ không
phải là hiện giờ Thầy hứa là Thầy ở lại đây đâu. Bởi vì công việc Thầy rất nhiều
và Thầy tránh, Thầy không ở lại Tu Viện Thầy mới làm công việc nhiều. Chứ ở Tu
Viện Thầy chắc chắn là ở gần mấy con. Mấy con nói vậy chứ sự thật ra mấy con có
gì mấy con chạy hỏi Thầy tùm lum ra hết thì Thầy cũng không làm gì được đâu.
Còn Thầy ở đâu ấy thì chắc chắn là mấy con không biết đâu mà mấy con hỏi. Thì
do đó thì coi như là Thầy được yên ổn, Thầy ngồi đó để mà Thầy viết. Phải không
mấy con?
(01:22:21) Còn
phật tử mà bây giờ đến, có Thầy ở trong Tu Viện này, mà bây giờ con muốn gặp Thầy,
thì bây giờ mấy con, bây giờ đi 5 người, 10 người hay là 1 chục, 2 chục người
hoặc là 100 người, bây giờ muốn gặp Thầy, không cho gặp thì người ta sẽ buồn
phiền biết bao nhiêu. Thà là không có thì thôi người ta về, người ta không có
buồn phiền. Có phải không mấy con?
Cho nên mà
bây giờ tiếp một cái đoàn như vậy hoặc là một ngày nào, ngày nào cũng tiếp hết
thì cái thì giờ mà viết sách còn ai viết đâu. Mà sách này thì có ai viết được
đâu. Phải không mấy con thấy không? Chỉ có Thầy viết mà thôi. Cho nên cái thời
gian của Thầy hiện giờ tập trung vào cái chỗ viết để lại những cái bộ sách Đạo
Đức. Và bây giờ mấy con có học được cái Đạo Đức đều phải dựa vào cái sách này
chứ, đâu có đi ngoài cái, cái, cái lộ trình này được. Cho nên có Thầy mới dẫn
cái lối này đi được.
Cho nên cô
Diệu Quang ở đây dạy thì cũng phải dạy đúng ở trong cái lộ trình này mà thôi.
Con hiểu điều đó.
Đó vì vậy
các con thấy chưa, vì vậy rất cần thiết. Cố gắng, mấy con cứ nhớ lời Thầy dặn,
cố gắng xả tâm dùng cái hiểu biết của mình. Mà hiểu biết nó thấm nhuần thì ở
ngoài kia người ta nói lời nói, ở đây có hiểu biết nó, nó sẽ đánh bạt ra liền tức
khắc. Các con khỏi cần quán nữa. Tự nó hiểu biết là nó xả mấy con. Tại vì bây
giờ nói chung là mấy con xả không được. Nó vô nó xâm chiếm, mấy con tức giận rồi
mấy con mới ngồi tư duy quán một hơi mới xả. Đó là tại mấy con còn yếu, mấy con
chưa thấm nhuần cái Đạo Đức. Chứ mấy con thấm nhuần, cái sự hiểu biết thấm nhuần
Đạo Đức rồi thì lúc bấy giờ người ta ở ngoài, người ta nói gì thì tự nó, tự cái
sự hiểu biết đó, tự nó nó phản xạ. Thì cái tâm mấy con khỏi cần bảo vệ nó, nó
cũng bất động nữa.
(01:23:49) Cho
nên vì vậy mà càng ngày mấy con càng học thì nó huân vô ngày chút, ngày chút nó
làm cho thấm nhuần cái Đạo Đức đó. Tại sao chúng ta học cái Đức Hiếu Sinh mà phải
nhiều bài vậy. Lẽ ra nói một lần thôi thì hiểu rồi. Nhưng mà hiểu rồi mấy con
có thấy nó phản ứng được không. Họ chửi cái tức giận liền tức khắc. Họ nói xấu
mình cái chịu không nổi rồi, có phải không? Họ nói oan ức tôi, tôi tức quá trời.
Những điều tôi muốn chết chứ đừng nói chuyện. Chứ tôi không có chuyện đó mà nói
tôi vậy, tôi không chết sao được.
Tu sinh
2: Chúng con
cám ơn Thầy.
Trưởng
lão: Thầy cám
ơn mấy con. Ráng tu học Thầy cám ơn mấy con. Mấy con tu học giải thoát nhiều chừng
nào đó là Thầy biết ơn mấy con nhiều chừng nấy. Bởi vì chính mấy con tu được ấy
thì Phật pháp nó mới còn. Mà Thầy là người muốn chấn hưng Phật pháp, mà mấy con
tu được đó là Thầy mừng chứ sao. Tại mấy con tu không được Thầy mới buồn.
Nếu mà mấy
con mà tu được, mấy con mà hoàn toàn chứng quả A La Hán hết thì chắc chắn là Thầy
về đây. Tại vì sao mấy con biết không, về đây bởi vì mấy con chứng quả rồi, mấy
con tiếp còn Thầy đâu còn tiếp nữa. Cho nên Thầy ngồi viết được, nghe không.
Thôi được rồi mấy con, mấy con cố gắng đi con.
Tu sinh
3: Chúng con cố
gắng nghe lời cô Diệu Quang hướng dẫn …
Trưởng
lão: Ở bên nữ
có cô Diệu Quang giúp đỡ mấy con, mấy con có gì thì cô Diệu Quang sẽ trả lời.
Và không ấy nữa thì mấy con sẽ viết thơ đưa cô Diệu Quang, cô Diệu Quang sẽ gởi
đến Thầy, thì Thầy lần lượt sẽ trả lời mấy con. Mặc dù Thầy nói vậy chứ Thầy thấy
thơ của mấy con Thầy sợ quá, mấy con biết không? Nó nhiều quá, mất thì giờ hết.
Thôi bây giờ
Thầy trở về mấy con. (01:25:26)
HẾT BĂNG

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét