17- NHIỆT TÂM TU TẬP ĐÚNG
PHÁP
(01:03:15) Tu
không khó mấy con, mà tu sai thì nó giúp mấy con rất khó. Và tu hoài mà không
có kết quả thì nó thối chuyển, nó bất mãn quá, làm không được. Chớ không phải
là dễ đâu. Bởi vì các con thấy không mình học mà không được lên lớp thì mình ít
hôm một năm, nửa năm thì mình phải nghỉ thôi chứ không cách nào khác nữa hết.
Còn tu hoài
mà mình làm sao thấy không, sao cái tâm của mình sao còn giận hờn phiền não, tu
hoài luôn vậy, mà mình không đạt được. Hôn trầm, thùy miên mà nó cũng còn, rồi
ăn, uống thèm khát rồi nó cũng nhớ cái này, nhớ cái kia. Tu hoài sao xả không
được như vậy. Coi như mình không làm được.
Sự thật ra
mình tu sai. Thứ nhất là mình tu trật pháp. Thứ hai là mình tu không nhiệt tâm,
mình thiếu nhiệt tâm của mình. Nói sao con quyết tâm mà con xả không được.
Bây giờ con
nghiền thuốc quá, mà con đầu tiên thì con cố gắng, con khắc phục con bỏ được 5,
10 tháng. Bây giờ hút trở lại rồi bỏ không được, nó làm sao nó buồn phiền quá.
Sự thật ra đó là mình không nhiệt tâm chứ không có gì hết. Đầu tiên mình biết
thuốc lá nó có cái lợi hay cái hại, mình biết rồi. Nhưng bây giờ mình bỏ không
được là nó đã, nó đã, nó đã thăm căn vào cái cơ thể của mình rồi. Cho nên nó
làm cho mình cảm giác buồn phiền, cảm giác khó chịu trong người của mình. Chỉ cần
hút vô một cái là nó thấy nó sảng khoái, nghe nó thoải mái, nó dễ chịu. Rồi
mình cứ chạy theo như vậy thì càng ngày càng nghiện ngập nhiều hơn thì cái
tham, sân, si nó cũng y như vậy mấy con.
(01:04:43) Cho
nên chúng ta phải nhiệt tâm phải quyết, quyết định dứt bỏ là dứt bỏ. Chứ còn
nhiều khi mấy con nói dứt bỏ chứ sự thật ra mấy con chỉ nói vậy thôi, chứ còn sự
thật ra mấy con không quyết tâm. Còn nhiệt tâm, quyết tâm là dứt bỏ đây là ác
pháp, nhất định là mày không tới nữa.
Chẳng hạn
bây giờ Thầy nói như thế này này mấy con thấy rất rõ. Bây giờ cái hôn trầm,
thùy miên của mình. À, giờ này nó cứ nó xảy ra, cứ giờ này nó lừ đừ, nó buồn ngủ.
Nhất định là tao quyết định nhất định là phải bỏ cái này, không có thể mà để
cho mày. Có sự quyết định là phải bước đi như thế nào bằng cách này, bằng cách
khác để quyết định là diệt trừ nó thì chúng ta mới diệt trừ nó được.
Cho nên cái
quyết tâm của chúng ta, cái nhiệt tâm của chúng ta thì chúng ta sẽ làm được. Một
cái người có nhiệt tâm quyết bỏ thuốc, bỏ rượu thì cái người đó sẽ bỏ được. Còn
cái người mà không nhiệt tâm thì họ cũng biết cái đó có lợi ích hay không lợi
ích. Họ biết cái đó gây ra bệnh tật cơ thể họ nhưng mà họ không nhiệt tâm họ bỏ
không được. Đó là cái người thiếu ý chí, thiếu nghị lực. Còn người hèn nhát, mấy
người đó là con người hèn nhát.
Chúng ta ở
đây trong cái lớp học của chúng ta, xả những ác pháp mà xả không được là hèn
nhát, xả không được hôn trầm, thùy miên là hèn nhát. Người không xứng đáng,
không xứng đáng là đệ tử của Phật.
(01:06:10) Đó
thì hôm nay Thầy đến, Thầy thăm, Thầy nhắc nhở cho mấy con. Đã không tu thôi,
mà đã tu thì quyết định phải làm cho được. Phải xứng đáng là một người tu sĩ của
đạo Phật.
Tu rồi về
cũng y như người đời, vậy tu làm gì. Tu phải nỗ lực hết mình. Tu phải thật sự
làm cho bằng được. Nói xả là xả, chứ không để bữa nay nó xảy ra rồi mai xảy ra,
mốt xảy ra, bữa kia xảy ra. Thí dụ như đức Phật dạy: "Thấy lỗi
mình không thấy lỗi người". Từ đây về sau nó thấy lỗi ai nhất định
là chặt nó liền: “Thấy lỗi mày để cho mày sửa, mày không thấy lỗi mày,
mày thấy lỗi người là mày sai. Phật đã dạy như vậy tại sao mày còn thấy”.
Còn ai nói
gì nói mình bất động như đức Phật ngày xưa. Người ta khen, người ta chửi Phật,
Phật lặng thinh không nói một lời nói. Cái đầu óc của đức Phật lý luận: “Người
ta khen đúng thì mình phát triển theo cái điều đúng. Người ta khen sai tức là
người ta nịnh bợ mình thì mình, có gì mình phải chấp nhận, mình vui. Người ta
chê mình, chê đúng là mình lỗi, mình sửa. Người ta chê sai mình biết rõ ràng,
mình căn cứ vào Giới Luật Đức Hạnh mình biết mình rõ ràng. Người ta chê sai
mình tức là người ta không biết, có gì đâu mà mình lại giận hờn người ta, mình
buồn phiền người ta.”
Cho nên cái
sự bất động của đạo Phật mà chính đức Phật cái hạnh của đức Phật ngày xưa, khi
mà bị người ta mắng chửi, khi bị người ta khen tặng thì đức Phật mới rầy các đệ
tử của của đức Phật. Các ông đừng vì một cái lý do đó mà tức giận, buồn phiền.
(01:07:56) Người
ta khen đúng do mình giữ Đức Hạnh đúng. Người ta khen sai, do mình giữ Đức Hạnh
đúng mà người ta khen trật là người ta nịnh bợ mình.
Người ta chê
mình đúng là mình giữ Giới Luật đúng, người ta chê mình sai là mình giữ Giới Luật
sai thì mình cố gắng mình sửa, có gì mình lại tức giận buồn phiền.
(01:08:23) Bản
ngã của mình che giấu cái sai mà mình không chịu nhận cái sai thì do đó mình mới
tức giận. Một người mà người ta thẳng thắn người ta nói lỗi mình thì mình mang
ơn người ta biết mấy để mà mình sửa. Đó là cái tu hành. Cho nên cái câu đức Phật
dạy tuy ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩ. Muốn được giải thoát: “Thấy lỗi
mình đừng thấy lỗi người”. Bây giờ mình còn yếu đừng có thấy lỗi ai hết,
mình nói người ta có nghe mình không? Không, mình nên thấy lỗi mình, cố gắng sửa,
cố gắng sửa chẳng biết ai hết. Thì như vậy thì mấy con thấy con đường tu mấy
con đó. Ngay đó là giải thoát rồi, tâm bất động rồi.
Rồi kèm thêm
cái Đức Hiếu Sinh của mấy con luôn luôn lúc nào cũng thương yêu. Là một con vật
mình còn thương yêu huống là một con người, người ta tại chưa hiểu người ta mới
lỗi lầm có gì đâu mình phải trách móc mình phải nói này, nói kia. Người ta
không hiểu người ta mới nói điều này, thế kia thì mình nên tha thứ cho họ. Mình
nên thương yêu họ, chứ sao lại mình ghét họ.
Nên cuối
cùng mọi mọi, Đạo Phật dạy cho chúng ta, trang bị chúng ta sự hiểu biết để
chúng ta được giải thoát. Thế rồi chúng ta không chịu áp dụng vào cái sự giải
thoát đó để rồi cuối cùng chúng ta được những gì đây.
Ở đây chúng
ta tu không có nghĩa là chúng ta sẽ làm Phật. Mà chúng ta tu để được giải
thoát, để được tâm bất động, cái mục đích của chúng ta là như vậy. Đó như vậy
thì bây giờ mấy con còn thưa hỏi Thầy điều gì.
Hôm nay Thầy
về thăm là thấy cái giáo, cái giáo đoàn Chơn Như thành lập được Giới, được 4
cái đoàn thể của chúng ta. Sự tu tập của chúng ta rất là quan trọng và đồng thời
sẽ chọn lấy những cái người mà Giới Luật nghiêm chỉnh, Đức Hạnh hoàn toàn để được
vào tu tập Thiền định, tập luyện Đức Hạnh, tập luyện nội lực, thần lực của
chúng ta.
(01:10:16) Rồi
cô Diệu Quang có gì nói không, con cứ đứng nói đi con.
Cô Diệu
Quang: Hôm nay
Thầy về thăm làng cư sĩ của chúng con và tu sĩ nữ của chúng con, con rất biết
ơn và khi con, con cũng được có những gì mà các cô đã thực hành cho bằng được,
và nói lên tiếng nói là đoàn cư sĩ nữ của chúng con. Và tu sĩ nữ của chúng con
được mãi mãi là làm tròn sứ mạng của mình và xả được cái tâm mình thật tốt. Và
đem lại cái an vui lợi lạc cho mình, cho người và tất cả chúng sanh ngày nay và
ngày mai.
Trưởng
lão: Các con cố
gắng ở đây có cô Diệu Quang giúp đỡ mấy con cố gắng tập trung và cái lớp học sẽ
lần lượt sẽ mở tới cái lớp.
Hôm nay là học
được cái lớp Đức Chung Thủy, chắc lần lượt sẽ mở cái lớp học Đức Thành Thật. Lần
lượt Thầy sẽ gửi bài, gửi về khi soạn thảo xong, Thầy cho in cái Đức Chung Thủy
xong thì Thầy sẽ gửi về cái đức Thành Thật Thầy cố gắng Thầy ẩn bóng để không,
khỏi tiếp khách nhiều. Để cái thì giờ đó để mà Thầy viết những cái bộ sách rất
cần thiết cho mấy con tu học. Và các con nhớ học tới đâu thì mình phải áp dụng
tới đó để mà xả tâm cho thật kỹ lưỡng hẳn hoi. Và mỗi lần ráng nhiệt tâm với những
cái hành động tu tập. Nhất là cái Định Chánh Niệm Tỉnh Giác, phải tập kỹ đấy mấy
con để chúng ta có cái sự tỉnh thức hoàn toàn, tỉnh giác hoàn toàn trong mọi
hành động, mọi ác pháp để mà xả tâm cho cụ thể rõ ràng hơn.
Ừ, đến đây
Thầy xin chấm dứt và chúc mấy con tu tập cho tốt.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét