187- ĐAU BỆNH KHÔNG CẦN UỐNG THUỐC
Tu sinh Phước Tồn: Dạ, kính thưa Thầy hôm trước cô Út có cho con cái bột nghệ,
tới giờ nó vẫn còn thì thưa Thầy con uống không hay không uống nữa?
(13:54) Trưởng lão: Dẹp đi, không có
uống uống, chết bỏ! Ở đây không có uống nghệ, uống gì hết.
Tu sinh Phước Tồn: Nhưng con không dám bỏ, bỏ sợ.
Trưởng lão: Sợ
tội hả? (Dạ) Thì bỏ có nghĩa là mình đừng có thèm uống nữa thì bỏ, ai biểu con
ném nó đâu?! Bây giờ đó, thí dụ như người ta cho con, bây giờ nhất định là tôi
không uống nữa, thì cứ để lại trong cái hốc bàn, hốc ghế nào đó thôi, đừng có
rớ tới nó. Còn không thì coi cái người nào ở ngoài thế gian người ta đau bao
tử, đau gì đó, cho người ta ba cái nghệ đi. Không ấy thì cho mấy cái người phụ
nữ mà người ta ở cữ, rồi cho người ta uống nghệ cho nó tốt, có gì đâu! Con bây
giờ con gửi về gia đình coi ai đó bố thí làm phước cho người ta. Để làm chi cái
đồ đó ở trong thất, rồi cứ ngó tới ngó lui rồi bệnh nó thêm, thấy thuốc nó còn
sinh bệnh nữa.
Dẹp
hết! Ở đây không cần thuốc thang nữa, chỉ cần biết pháp thôi! Pháp của Phật là
một cái thần dược mấy con. Thầy nói: “Đúng là pháp của Phật thần dược”.
Mấy con cần nhiếp tâm an trú là được, mấy con đã đẩy lùi được bệnh của mấy con.
Nó là thần dược rồi, cần gì phải thuốc?! Tại vì mấy con cứ tin ba cái ông thầy:
ba ông thầy thuốc bắc, ba ông Đông y rồi ba ông Tây y là nó hay. Nó hay sao cha
nó chết hết trơn? Có ông bác sĩ nào mà cha không chết?
Còn
ở đây thật sự ra cái phương pháp của Phật là đối trị được bệnh khổ, mà lại
không có sử dụng cho tận lực của nó để mà chúng ta chịu khổ vượt lên. Cho nên
vì vậy mà nỗ lực ôm pháp mà thôi. Ở đây có thần dược rồi, thuốc như thần mà!
Còn cái kia là thuốc của phàm phu, cho nên nó có khi nó hết bệnh này nó có bệnh
khác. Tại mấy con không nghe lời Thầy, mấy con không tin. Chứ còn mấy con tin
mấy con đừng có thèm uống thuốc gì, chết bỏ đi cho rồi! Cái thân này là cái
thân nhân quả, có gì đâu mà đáng mà giữ: “Cho mày chết, nếu mà tao tu
không được cho mày chết. Mày chết ít bữa mày cũng sinh ra thằng nhỏ khác chứ
bộ, làm gì mà tránh khỏi”, có phải không?
Chết
Phước Tồn này có Phước Tồn khác, chứ bộ nó dễ gì nó mất Phước Tồn?! Bởi vì cái
tâm tham sân si tao còn một bụng này chắc chắn là tao phải tái sanh. Phải
không? Phước Tồn này lớn tuổi nó sinh làm Phước Tồn nhỏ. Có gì đâu? Rồi bắt đầu
nó lớn lên chút nó tu tập nữa! Còn nó không tu tập thì nó theo đời nó bị khổ
nữa. Thì có gì đâu. Nó ra đời, nó có vợ, có con thì nó sẽ khổ thôi, phải nuôi
vợ, nuôi con, nó khổ nữa chứ có gì đâu! Thằng Phước Tồn nào khôn thì thằng đó
tu, có phải không con? Đừng có sợ, chết thằng này bỏ, không có lo.
(16:33) Cho nên ở đây, vô đây Thầy nói cái người
nào còn uống thang thuốc, còn đi bác sĩ là người đó nhút nhát, hèn nhát, sợ! Ở
đây còn gì mà sợ? Thầy đã là cái gương hạnh, trước các cái bệnh đau đẩy lui
được, thì các con cũng phải: “Thầy làm được, tui cũng làm được, tui
thua gì Thầy?! Thầy một chớ tui còn mười nữa, bởi vì tui cao lớn hơn Thầy, tôi
phải làm được gấp 10 lần Thầy mới là xứng đáng”. Có phải không? Con thấy
Thầy thấp hơn con, mà tại con làm sao mà thua Thầy như vậy? Ít ra con phải đẩy
mạnh hơn Thầy. Đó, Thầy yếu hơn con, Thầy già hơn con Thầy phải yếu.
Con
bây giờ sức khỏe như vậy mà đẩy lui không được. Còn Thầy bây giờ sức khỏe như
thế này, một ông già như thế này, tám mươi mấy tuổi rồi, bây giờ ngồi đẩy lui
bệnh chạy rét. Còn con sức khỏe như vậy mà đẩy nó không chạy? Trời! Vậy thì sức
khỏe con yếu quá vậy sao? Phải mạnh chứ, phải không? Nếu mà ông già đẩy được
thì người trẻ phải đẩy được. Bây giờ Thầy với con ra kia, con vác cái cây kia
nổi chứ Thầy vác nổi làm sao? Tức là Thầy yếu hơn con rồi phải không? Thầy
thua. Nhưng mà tại sao Thầy đẩy lui bệnh được mà con đẩy lui không được? Thì
tức là con yếu hơn Thầy chứ sao?!

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét