189- NHIẾP TÂM TRÊN CÁNH TAY, XẢ HƠI THỞ
(20:51) Trưởng lão: Rồi, về tu đi.
Minh Phước con, có Minh Phước đây không con? Con ráng con nỗ lực con đưa cánh
tay ra vô được phải không con?
Tu sinh Minh Phước: Mô Phật! Con đưa cách tay ra vô được nhưng
mà không nhiếp tâm được, trong vòng ba mươi giây cho đến chưa được một phút thì
thấy có niệm rồi. Mà trong vòng một tuần nay thì con cũng tập có chưa tới một
phút nữa theo như Thầy dạy con, con ngồi cũng tới ba mươi phút.
Trưởng lão: Con nhắc từng cái hành động của con con,
nhắc từng cái hành động của con. Con ngồi ba mươi phút nhưng mà cái nhiếp tâm
của con nó ngắn chứ không có dài đâu, phải không? Cho nên vì vậy mà con tập,
con tập kỹ lưỡng. Con dẫn nó từng cái hành động đưa tay ra, đưa tay vô: “Đưa
ra, đưa vô; đưa ra, đưa vô”, con nhắc con kỹ lưỡng. Chừng đó con sẽ
tăng dần lên cho đến ba mươi phút cho Thầy.
Một buổi con tu ba
mươi phút thôi, không cần tu nhiều. Nhưng mà ba mươi phút mà trong khi mà ngồi
tu thì “Đưa ra, đưa vô!” con nhắc kỹ. Từng cái tác ý
của con, từng cái hành động tác ý của con giống như cái pháp Thân Hành Niệm
vậy. Nhưng mà ở đây chỉ có cánh tay đưa ra vô, con hiểu không? (Mô Phật) Con
nói: “Đưa tay ra tôi biết tôi đưa tay ra, đưa tay vô tôi biết tôi
đưa tay vô. Đưa ra! Đưa vô! Đưa ra! Đưa vô!” đó, con làm được
không? Hễ trước khi mà cái hành động đưa ra, đưa vô thì con nói, rồi cánh tay
này, rồi tới cánh tay này, con hiểu không? Cho kỹ lưỡng, rồi con lần lượt con
tăng từ một phút đến mười phút, từ mười phút đến hai mươi phút, hai mươi phút
đến ba mươi phút, ba mươi phút dừng lại, thôi không tiếp tục tu nữa. Tuổi trẻ
ráng tu tập con. Phải nỗ lực tu cho tới nơi tới chốn.
Tu sinh Minh Phước: Dạ, con xin trình bày thêm, dạ, con tu trong
một phút thì có thể nhiếp ở cánh tay được. Nhưng mà khi mà qua một phút là con
… có nghĩa là đặt một cái điểm ở trên cánh tay của con dễ nhất, thì trong khi
kéo dài ra đó, thì đến qua một phút thì thấy hơi nặng nặng ở đây, rồi cho nên
lúc đó là lúc mà con ngưng lại, con biết cái đó là chướng ngại, không biết khắc
phục để mà vượt qua như thế nào?
(23:42) Trưởng lão: Coi như là trong
khi mà con đưa tay ra vô con tác ý. Con tập trung mà con cảm thấy nặng ở trên
này, con tác ý bảo: “Cái cánh tay phải bình thường, không có cảm
giác gì nặng hết, mà phải chú ý kỹ!” Con nhắc vậy rồi con ra lệnh.
Mặc dù nó có cái cảm giác cánh tay của con, nhưng mà kệ nó, con không quan
trọng. Mà chỉ tập trung ở trong cái chỗ nhiếp cánh tay đưa ra, đưa vô theo cái
lệnh của con tu tập, của con tác ý, con hiểu không? Có gì xảy ra thì báo cho
Thầy biết. Coi thử coi cái tay con nó có cảm nhận như thế nào?
Qua cái lực tập trung
của con, nó sẽ có những cái cảm nhận của nó, nó xảy ra. Nhưng mà con đừng có
sợ! Có Thầy ở bên, không có gì đâu! Coi thử coi cánh tay này nó thành đá, thành
sắt hay thành gì mà nó muốn đây, phải không? Nó muốn cái gì thì để nó muốn đi.
Nó bây giờ nó thành cục đá cũng được nữa, nó thành nặng đi, nó trì xuống vậy
cũng được. “Nhất định tao chỉ còn biết đưa ra và đưa vô thôi! Còn
riêng mày, mày muốn sao tao cũng không sợ hết!”, con nhắc cái tâm con
đó, để không nó sinh ra nó sợ, sợ đó rồi cái con ngưng lại, con không tác ý.
Còn con mạnh mẽ, con
tác ý: “Mày bây giờ cánh tay mày làm cái gì làm, nhất định là tao
làm cho đúng pháp tu đưa ra, đưa vô! Thật sự để bao giờ mà mày đưa ra không
nổi, chừng đó sẽ… . Còn bây giờ còn đưa ra thì đưa ra chứ còn không có mà giả
đò làm cái chỗ này, làm cái chỗ kia để cho tao sợ. Tao không có sợ”,
con nhắc vậy để cho cái tâm con nó vững vàng, để đưa ra, đưa vô, phải không? Nỗ
lực tu trên cánh tay trong ba mươi phút cho Thầy.
Tu sinh Minh Phước: Dạ, con xin hỏi thêm một vấn đề là lúc trước
thì hơi thở con bị rối loạn, cho nên là đến giây phút này nó cũng còn quen, do
nó nhớ đến hơi thở cho nên đôi khi mà ở cánh tay mà nó qua một phút nhiều khi
nó vừa thấy ở trong cánh tay ra vô vừa hơi thở, nó vẫn còn thấy chướng ngại nó
nhớ hơi thở luôn Thầy.
Trưởng lão: Nó cận với hơi thở. Tức là đưa ra nó thở ra
mà đưa vô thở vô, theo kiểu nó nhớ hơi thở đó. Thì nó nhớ hơi thở, con
bảo: “Xả hơi thở ra! Chỉ biết đưa tay ra thì biết đưa tay ra!”.
Con nói cái tiếng nói của con, con nói ra thì nó sẽ theo cánh tay con ra, nó
quên cái hơi thở, chứ không khéo, con lặng lẽ nó sẽ … . Con làm lớn, thí dụ nó
đưa ra mà nó vừa thấy biết hơi thở, con tác ý lớn ra, tác ý lớn tiếng ra để cho
nó át đi cái cảm nhận của con về cái hơi thở.
Bởi vì cái hơi thở là
cái chướng ngại của con trước kia, con hiểu không? Con đừng vô cái hơi thở nữa,
nó chỉ còn có biết cánh tay đưa ra vô thôi, chứ nó không có hợp với con. Chứ
không khéo nó vừa biết hơi thở ra vô liền. Bởi vì khi mà cái tâm nó thanh tịnh
rồi, thì lúc bấy giờ cánh tay đưa ra, chứ nó biết hơi thở nữa, còn nó chưa
thanh tịnh thì con đưa ra nó chỉ biết cánh tay đưa ra thôi. Cái tâm nó chưa có
lắng, thành ra nó không thấy hơi thở. Nhưng mà khi mà nó lắng cái tâm con rồi,
thì cánh tay đưa ra nó biết ra mà nó cả biết cái hơi thở, nó thấy nữa.
(26:34) Cho nên do đó mình át đi để cho nó đừng
có biết cái hơi thở, thì mình chỉ cần tác ý cho lớn lên: “Đưa ra!
Đưa vô! Đưa ra! Đưa vô!”, thì nó không có lưu ý cái hơi thở nữa. Làm
cho nó át đi, mất đi cái hơi thở thì nó sẽ không lưu ý nữa. Đó.
Tu sinh Minh Phước: Con thấy là nó thiếu cái tác ý, cái bắt đầu
nó phân tâm đó Thầy.
Trưởng lão: Đó, nó vậy đó con, thiếu tác ý. Cho nên mình
tác ý, trong khi đó mình tác ý. Bởi vì Thầy nói: “Dẫn tâm vào đạo là
bằng cái phương pháp tác ý”. Mà nếu mà nhẹ nhẹ đó, thầm thầm đó thì nó
lại lưu ý cái khác, hoặc là cái niệm khác nó xảy ra. Cho nên vì vậy mà tác ý
lớn lên, để làm cho tai mình nghe, mắt mình tập trung, tai mình nghe, bởi vì
tai con nghe là phải có phát âm rồi, con thấy không?
Nhiều khi ở gần cái
thất mà ở gần người ta, tu tập cái kiểu này cũng làm động người ta lắm. Bởi vì
con tác ý lớn mà, thành ra để cái lỗ tai con tập trung. Con tập trung, con nghe
cái tiếng nói của con rất rõ: “Đưa tay ra! Đưa tay vô! Đưa tay ra” đó,
con lớn tiếng vậy. Cho nên nhiều khi người ở bên thất bên kia nói: “Cái
ông này ông tu riết chắc ông điên rồi, ổng la quá tợn!”, phải không? Người
ta nghĩ đó con. Sự thật ra mình đang gặp cái khó khăn, khó khăn cho nên mình
tác ý thay vì mình tác ý thầm chứ gì con? Nhưng mà khi mà nó trường hợp nó bị
vậy đó là mình không có để cho nó phân tâm thì mình phải tác ý bằng âm thanh.
Để cho cái lỗ tai mình
nó dễ tập trung, tập trung cả sáu căn mắt, tai, mũi, miệng, thân, ý của mình,
chứ đâu phải tập trung một cái đâu con. Đó.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét