192- PHÁ TÂM SỢ MA
(39:49) Cho nên mình tổ chức đàng hoàng, thì
mình xin phép đàng hoàng là người ta cho mình đến đó mình xin phép, thì cái đó
là thực tế mấy con. Thực tế để nhìn thấy được những cái thây người mà chết nó
rất rõ ràng và cụ thể, đó là điều kiện tốt. Còn bây giờ mình quán tưởng, nó đều
là tốt chứ không sao! Trừ ra mình nhiếp tâm và an trú tâm mình lọt vào tưởng,
xuất hiện ra ánh sáng hào quang, xuất hiện ra những cái trạng thái tưởng, bằng
cách ngồi đây mà thấy thây ma hoặc là thấy những cái điều kiện đó.
Cho nên nhiều khi con
quán tưởng mà con nhiếp tâm ức chế tâm con thì con bị những cái hình ảnh thây
ma hiện ra. Nó có lợi mà nó có hại là tại vì cái nhiếp tâm sai, nhiếp tâm nó
quá cái sức của con thì bắt đầu cái tưởng nó phát triển. Mà trong khi con quán
thân bất tịnh thì trong khi đó con quán con đâu có thấy, con tưởng ra nó bất
tịnh như vậy vậy, nhưng mà khi mà cái tưởng nó xuất hiện ra thì con thấy được
cái thây của người đó như thế này, thế khác.
Nhưng mà ở trong cái
sự quán tưởng đó, nó cũng vẫn là cái tưởng đó, nó có thể thấy được cái thây ma
nó bất tịnh. Rõ ràng là có cái người nằm chết trước con sình lên này kia con
thấy được, nhưng mà đó tưởng nó làm ra, mà nó làm ra như vậy là đúng. Nhưng mà
nó nhè nó không có tưởng như vậy được, mà nó lại tưởng ra cái chuyện thần thông
phép tắc nữa làm sao đây? Đó, nó dẫn dắt con. Nếu mà nó phải nó quán tưởng bất
tịnh thì nó tốt. Đằng này nó không quán tưởng về bất tịnh mà nó quán tưởng về
chuyện khác.
Ngồi đây mà nó biết
chuyện người ta ngoài kia làm cái gì ngoài kia, này kia nọ. Bắt đầu nó nghĩ nó
có thần thông. Bắt đầu nó nghĩ ra cái chuyện mà danh lợi của nó, nó không xả
được cái tâm dục của nó, mà nó lại tích lũy cái danh lợi của nó thì nó lại nguy
hiểm, bởi vì cái tưởng lực. Cho nên vì vậy mà Thầy dạy mấy con nhiếp
tâm và an trú tâm trong ba mươi phút thôi, rồi đi tới pháp khác, chứ không
được để ở đó mà đi tới nữa. Đi tới một giờ, hai giờ là nó sanh ra chuyện, con
hiểu không? Nó sanh ra chuyện. Cho nên từ cái chỗ mà con ngồi bằng cái tư duy
quán xét, con tưởng ra cái này kia, đều đúng pháp là tốt hết, không có sao hết!
Nhưng mà dẫn dắt mấy
con tu đúng, thì nhiếp tâm và an trú đúng thì nó không bị sinh ra tưởng nữa.
Còn nếu không thì tưởng nó sẽ sẵn sàng nó khởi ra, nó đủ thứ, mười tám loại
tưởng mà, nó đâu có ít?! Cho nên tưởng là rất nguy hiểm, nhưng mà biết dùng
tưởng vẫn có lợi ích cho sự tu tập của chúng ta. Như hồi nãy Thầy nói, con đưa
tay ra: “Cái bệnh theo cánh tay mà ra”, hay là “Thân bệnh
này theo cánh tay mà ra” thì con đưa tay ra. Và đồng thời con dùng cái
tưởng như là trong thân con có cái bệnh đó đi theo cái tay mà ra, thì cái đó
được không có sao hết. Con hiểu không? Nó tốt chứ không có gì hết.
(42:26) Tu sinh Minh Phước: Thưa, con xin
hỏi thêm là trong vấn đề cái sự tu tập rồi nó khi mà không thấy thực tế về cái
thân xác như vậy đó, thì con mới nhiều khi nó cũng quên đi, vậy cho nên là con
thấy nhiều khi mình có thể vô cái nghĩa địa mà ngồi đó tu. Thí dụ như hai giờ
đêm chẳng hạn thì con vô đó con ngồi, nó giúp cho mình có cái sức tỉnh thức.
Nhưng mà như vậy đó thì cái nơi đó nó có bất tịnh, ảnh hưởng gì đến sự công phu
của mình hay không thưa Thầy?
Trưởng lão: Nó sẽ bất tịnh. Nó sẽ, nơi mà thí dụ như
có những cái thây ma mà người ta mới chôn, cái hơi nó độc. Con ở trong cái đồng
mả rất là nguy hiểm vì ma thì nó không có làm gì con được, mà cũng không có ma
nào mà nhát con hết, mà có cái là con sợ, con không dám ngồi giữa đồng mả thôi.
Đó là cái thứ nhất. Cái thứ hai là những cái người mà người ta chết, tuy rằng
người ta chôn, người ta dập vậy chứ cái hơi của cái thây ma nó vẫn bốc lên.
Chẳng hạn mà bây giờ con nằm ở trên cái nền nhà này, ở dưới này có cái thân xác
người ta chôn cũng lâu rồi.
Nhưng mà con nằm đây,
nếu mà cái người đó, cái hơi đó mà con nằm đây mà con thấy ngứa ngáy là con
cũng bị hơi độc là tại ở cái dưới này. Còn con nằm chỗ khác mà sao thấy không
có, mà sao nằm chỗ này có? Tức là cái hơi nó trườm lên, ở dưới đất nó trườm
lên. Thế cho nên vì vậy mà, cho nên ở đồng mả mà quán là cũng phải tập. Nghĩa
là tôi sợ hãi, tôi hay sợ ma. Tôi sợ ma mà đưa ra đồng mả ở ngoài đó mà ngồi tu
thiền một đêm, hai đêm. Chừng nào mà thấy hết sợ rồi thì trở về thất mình tu,
điên gì mà ngồi đồng mả để hít thở ba cái hơi độc đó, con hiểu không?
Chứ đâu phải mình ở
đồng mả đâu?! Có bao giờ ông Phật dẫn cái tăng đoàn ông ở đồng mả đâu? Nhưng mà
cái ông nào mà sợ ma thì cứ ra đồng mả kia mà tu. Còn cái ông nào mà hay sợ âm
u này kia thì vô rừng kia ở một mình, để mà phá đi cái tâm sợ hãi chứ
không có gì, con hiểu không? Trong khi đưa con đi qua một cái đồng mả và dẫn
vào trong cái đồng mả, mới nói các pháp đều vô thường, không có thân người mà
thường. Cho nên bao nhiêu người nằm xuống đồng mả để thấy thật sự ra có cái gì
đâu là của con đâu. Đó là cái thực tế để mà hướng dẫn con cách thức quán thôi,
chứ không có gì hết. Con hiểu không?

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét