193- ĂN UỐNG KHÔNG QUAN TRỌNG, KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ ĐẮM
NHIỄM
Tu sinh Minh Phước: Con xin hỏi thêm về vấn đề mà thức ăn, con
cũng thấy rằng nó cũng ảnh hưởng trong cái sức khỏe tu tập của mình đó Thầy. Là
con thấy là mình phải ăn cơm mà mình ăn một món thôi, hoặc hai món gì đó. Có
nghĩa là cho cái bụng nó no thôi để mà nó có nguyên một cái phần cái tâm tham của
mình. Với một cái là mình ăn với cơm mà nó nhiều món thức ăn quá, nó rau canh
này nọ nó đủ thứ hết, mà cũng trong một buổi ăn thôi. Thì con thấy như vậy nó
có ảnh hưởng gì cho sự tu tập của mình hay không thưa Thầy?
(45:20) Trưởng lão: Coi như là mình đừng
có quan trọng về vấn đề mà ăn uống thì nó cũng không sao hết! Ai cho gì ăn nấy.
Bởi vì Thầy nói thực sự ra ôm bình bát đi xin rồi, có bữa họ cho có ổ bánh mì
thì về cũng đừng có than trách rằng không có muối ăn với bánh mì. Cũng ăn được,
cũng sống được. Có bữa mình đi khất thực họ cho mình toàn cơm không, không có
muối gì hết, cũng về ăn cơm không. Nhất là đi trong xóm vậy đó, bà con là, bởi
vì lúc trước Thầy cũng có đi khất thực, đi trong xóm thì hoàn toàn là cho cơm
không mà không có cho chao nữa.
Nó xách cái cơm về,
nếu mà ở tịnh xá mà không có chao, tương thì kể như ăn cơm không. Con hiểu
không? Rồi có khi đi chợ con biết không? Không bao giờ ở chợ họ bỏ cơm đâu. Họ
chạy họ mua bánh mì họ bỏ hay hoặc mua nắm xôi hoặc mua cái bánh họ bỏ vô thôi.
Họ không có mua cơm họ bỏ cho mình đâu, cũng không có cơm ăn đâu. Cho nên ở
thường thường là chia nhau mà đi. Thí dụ như bây giờ mười người thì năm người
người ta đi trong xóm người ta xin cơm, còn năm người đi chợ. Ở ngoài chợ họ
cho đường, họ cho chao tương họ có, họ mua họ bỏ vô họ cho.
Cho nên thường thường
là ở tịnh xá, hồi đó Thầy ở tịnh xá Ngọc Vân ở dưới Mỹ Luông, ở dưới thành ra
chia ra, người thì đi trong xóm xin cơm về sớt chia ra ăn. Đó là chia đều.
Nhưng mà sự thật ra bây giờ có một mình mình mà chia với ai bây giờ đây? Nếu ở
chợ thì cỡ người ta cho mình cái gì ăn cái nấy thôi, không có xin thêm. Còn hễ
nếu mà đi vô xin cơm thì thôi. Cho nên trong cái vấn đề về ăn uống thì người ta
cho bao nhiêu mình cũng tùy theo cái chỗ mà ăn, mình phải đơn giản nhất.
Cái đồ chiên đồ xào
thì không nên ăn nhiều mấy con, vì nó nóng, nó ảnh hưởng. Cái đồ mà ăn ngon dai
dai, coi chừng có chất độc hàn the đồ trong đó người ta làm dai. Bây giờ thì
nghe nói người ta làm chả, làm này kia bằng cách người ta đánh cho nó dai, Thầy
không biết có hay không hay là họ bỏ hàn the vô nó dai nữa. Kiểu đó nuốt ba hàn
the riết cái bao tử mình chắc nó tiêu. Cho nên vì vậy mà những cái chất mà gọi
là ngon dai đó là Thầy không ăn. Thầy chỉ ăn rau cải nước tương bậy bạ vậy
thôi, cái gì vậy thôi, rồi ăn trái cây này kia người ta cho vậy thôi. Nó đơn
giản, nó thiên nhiên hơn.
Cái đầu óc của cái
người tu sĩ phải thông minh mấy con. Không phải ăn cái miếng dai dai giống thịt
mà ngon đâu, không phải đâu. Nó không bổ đâu, nó độc lắm mấy con, ăn những cái
chất chả đồ họ làm. Ở ngoài đời người ta ăn thịt cá nó quen rồi, người ta ăn
người ta thấy ngon. Còn riêng mình, Thầy nói ăn rau chấm nước tương, muối chứ
mà nó ngon, nó không có thích ăn cái thứ đó đâu. Con hiểu không? Cho nên mấy
con có bây giờ người ta cho cái gì cho, trong khi cái mà mình cần ăn để cho cái
cơ thể mình được khỏe mạnh là đầu óc mình biết, mình có đắm nhiễm không? Mình
có thích ăn cái đó không? Đó vậy.
(48:11) Mình thấy còn thích ăn lắm. Chứ cứ rau
tương dưa mấy con cứ ăn đi, nó có đau bệnh Thầy thấy cũng nhẹ hơn người ta. Còn
cái thứ mà chiên xào, canh đồ này kia nhiều, nó bỏ tống ba bột ngọt trong đó
mấy con ăn riết, mấy con cũng tiêu luôn. Mai mốt nó cho liệt thân mấy con nằm
xuống đó mà coi chừng bán thân, nó nguy hiểm lắm. Cho nên do vì vậy mà Thầy
thấy khi mà ai cho mình ăn gì ăn nấy. Nhất là hiện bây giờ Thầy nói canh là bao
giờ người ta cũng phải là lấy từng trái mướp, trái bầu, trái bí người ta luộc,
người ta lấy cái nước đó để mà làm cái chất ngọt ra.
Sự thật ra nó cũng trong
trái bầu, trái bí người ta nấu canh mà cái người ta biết nấu, người ta đâu cần
bột ngọt, người ta vẫn làm canh ngon được. Nhưng mà bây giờ hầu hết là người ta
muốn khỏe hơn, cho nên vì vậy mà người ta bỏ bột ngọt vô, cho nên Thầy ít ăn
canh. Với Thầy, Thầy nói bây giờ bột ngọt sẵn quá mà, họ chỉ bỏ vô đó mấy hột
cho nó ngọt rồi. Bà con xúm nhau mà ăn cái kiểu này rốt cuộc rồi bệnh đau trong
cái thân. Thầy biết cái chất độc. Nước tương Thầy cũng không ăn nữa con. Thầy
sợ ở trong nước tương có chất chống mốc, con hiểu không?
Nó có những cái loại
chống mốc ở trong đó là chất hóa học, cho nên không thèm ăn, ăn cơm với muối
bậy bạ vậy thôi, đơn giản. Cho nên cái này là cái trí tuệ của chúng ta, cái Đức
Minh Mẫn của chúng ta mà, nó sáng suốt mấy con, nó không bị để cho nó nghiền.
Thiếu bột ngọt bữa đó mấy con ăn cơm không được chứ gì? Cho nên đó là một cái
về vấn đề ăn uống. Ở đây hôm nay tại vì con hỏi Thầy mới nói chung, về ăn uống,
chúng ta chỉ nhắm vào cơm là một, cái thứ hai là muối. Phải không mấy con? Cơm
muối là sống được rồi, đâu cần gì đâu?
Rau, con bò ăn cỏ nó
có ăn thêm cơm bao giờ không mà nó cũng mập? Mà sữa nó thì mấy con thấy cũng bổ
chứ đâu?! Người ta nói sữa bò mấy con thấy nó bổ chứ? Tại nó ăn cỏ sao mà nó có
sữa, mà trong sữa nó chất béo có, chứ đâu phải nó ăn cỏ mà không có chất béo?
Bây giờ mấy con lại ưa nó ăn dầu, phải có dầu này kia mới có chất béo? Đâu cần.
Ăn rau không mấy con cũng có chất béo trong đó đủ chứ đâu có gì. Thầy nói cơm
là đã có đủ ở trong đó rồi đó. Từ xưa đến giờ cái dân Á Đông của mình là dân
chọn lấy cái hột cơm là làm cái thực phẩm, chứ đâu phải lấy bánh mì? Có phải
không?
(50:33) Cho nên bữa nào mà có một bát cơm là đủ
rồi, xong thêm vài hột muối nữa là Thầy thấy …. Nhưng bây giờ chắc chắn mấy
con ăn cơm với muối chắc khóc, phải không? Bởi vì ăn nuốt không vô. Sự thật tại
mấy con quen đi chứ nó có phải gì đâu? Cầu cơm muối chứ gì? Thầy nói thật sự,
đối với Thầy bây giờ cái ăn là cái nạn, cái tai nạn. Ăn phải mất công nhai nuốt
mấy con, nó cực khổ có sướng gì đâu. Có phải không? Không nhai làm sao nuốt
được, không nuốt mắc cổ thì sao? Phải không? Cho nên ăn là một cái nạn, cái tai
nạn. Cho nên một cái người mà người ta hết dục rồi, người ta thấy cái ăn không
có cái nghĩa lý gì.
Cho nên hôm nay về vấn
đề ăn, mấy con cứ cái nào ăn được, mấy con thấy cái nào hiền mấy con ăn. Cái
nào mà mấy con thấy mấy con ăn mà nó hiền, nó đem lại cái sự bình an cho thân
của mấy con. Trong những cái thực phẩm của mấy con có chất độc. Trong rau mấy
con coi chừng cũng có chất độc, bởi vì họ mới vừa xịt thuốc rầy đó, họ cắt cho
mấy con ăn đó. Cho nên coi chừng cái nào mà có thể ăn được mấy con ăn bằng cái
trí óc sáng suốt của mấy con. Cho nên ăn bằng trí óc sáng suốt thì đâu có phải
ăn để đắm nhiễm?!
Cái người ăn mà đắm
nhiễm, bây giờ mấy con có trộn chung trong cái bát hết đồ ăn, mấy con vẫn đắm
nhiễm. Mấy con làm thành một cái thứ cháo, kêu là cháo hỗn hợp đó, để mấy con
tránh cái dục lạc ăn. Thầy thực sự ăn cái gì ngon biết, nhưng mà không đắm
nhiễm. Cái này ngon, chứ cái này tai hại. Thường thường cái vật ăn ngon là cái
vật tại hại, không có cái vật gì mà không tai hại. Cho nên mấy con ăn xoài thấy
ngọt ngon, nhưng mà ăn chanh, ăn cam rất chua, mấy con thấy dở quá, chua quá.
Không phải! Cái chua
nó mới càng lành, nó càng khỏe cái cơ thể của mấy con hơn là mấy con ăn chất
ngọt. Có phải không mấy con? Từ ăn trái chuối cho đến trái xoài đó mấy con thấy
nó ngọt, nó nguy hiểm hơn mấy con ăn trái chanh chua. Ăn trái cam chua nó còn
bổ hơn là mấy con ăn cái chất ngọt. Cho nên đây cũng tùy theo cái cơ thể của
mọi người mà thôi. Hãy sáng suốt mấy con, hễ cái gì nó cũng phải vừa đúng nó
thôi. Ở đây mình có phước, người ta cho mình ăn cái gì ăn, đủ hết. Nhưng mà
mình ăn với cái sự mà sáng suốt của mình, chứ không đắm nhiễm cái ngon,
cái dở này nữa.
(52:44) Đời có cái gì? Cái chất ngon này cũng là
chất bất tịnh. Con thấy để bữa nay ngày mai nó thiu rồi còn ăn được cái gì nữa?
Nó chua, nó chát, nó hôi, nhiều khi nó đắng nữa mấy con. Phải không? Cho nên
vấn đề ăn không quan trọng. Có cái gì ăn cái nấy, đừng coi cái gì, mình không
có đòi hỏi người ta phải cúng dường mình phải vầy vầy vầy. Vậy thì mình còn sắp
xếp cho người ta rồi chứ gì? Thì mình còn bị …, con hiểu không? Ai cho tôi cái
gì cũng được hết. Nhưng mà nhìn cái này, tôi ăn nhiều, ăn ít là do tôi nè. Tôi
làm chủ nó, tôi có thèm có khát không nè?! Có vậy thôi.
Tôi có ưa nó không
nè?! Tôi xét từ cái ăn, tôi thấy cái này tôi khoái khẩu, tôi thích thì cái này
tôi sai, còn cái này tôi không khoái khẩu thì cái này không đúng. Mà khi mà nó
ưa thích cái đó là ngăn nó liền. Mình có pháp làm chủ mà: “Mày ưa
thích cái này thì mày sẽ ưa thích những cái khác. Tao cấm mày từ đây về sau
không có ưa thích nó nữa”. Nó ưa cái gì là mấy con chặn đầu nó liền tức
khắc. Bởi vì mình có phương pháp Như Lý Tác Ý của Phật rồi. Thì cái tâm niệm
của mình nó còn dục, không dục trên cái thực phẩm là mình đã chặn đầu nó hết
rồi.
Mình có phương pháp mà
con. Cho nên không sợ gì hết! Đã đẩy lui bệnh thì thứ đồ ăn uống mà không đẩy
lui được hay sao?! Cho nên ở đây Thầy nói bây giờ mấy người có dụ Thầy cách gì
đi nữa, Thầy thấy tất cả mọi cao lương thực phẩm của quý vị, chứ điều kiện là
chất độc. Đem cho Thầy nắm rau hoặc là một ít muối với cơm là đủ rồi, không cần
thiết.

Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét